Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông

Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134267

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/267 lượt.

n! Lần này Hải Hưng Bang bị công kích có liên quan gì đến chuyện lần trước anh bị ám sát?”
“Mục đại nhân! Thiết Đại Kì hiện không biết tung tích, anh có nghĩ ông ấy bị hại rồi không?”
“Mục đại nhân!...”
“Mục đại nhân!...”
“Mục đại nhân!...”
Các ký giả cứ hỏi liên tục như súng liên thanh, vậy mà Lưu Băng vẫn điềm nhiên không hé lấy nửa lời. Bị ép hỏi quá nhiều anh mới dùng một ánh mắt nghiêm nghị nhìn các ký giả, lạnh lùng trả lời: “Tôi đến đây để tham dự triển lãm tranh của bạn tôi. Những gì các anh hỏi, tôi đều không biết”.
“Có phải Thiết Đại Kì nhất định phải chết không? Anh có thể tha cho ông ấy không?”
Một ký giả trẻ tuổi như mới vào nghề vẫn kiên trì hỏi gặng. Anh ta chưa dứt lời đã thấy hai vệ sĩ từ phía sau lưng Lưu Băng xông đến. Một người bịt miệng, một người đè chặt vai anh ta lôi ra bên ngoài. Những ký giả khác nhìn thấy vậy sợ quá, không ai dám hỏi thêm gì nữa.
Lưu Băng quát một tiếng: “Tránh ra”. Trong nháy mắt, tất cả ký giả đều dạt hết sang một bên, để dành một lối đi rộng rãi cho Lưu Băng. Lưu Băng cười với Giản Triệt, nụ cười vẫn rất lạnh nhạt: “Xin lỗi cậu, phá rối hết buổi triển lãm tranh của cậu rồi”.
Giản Triệt nhìn anh không nói hồi lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu”.
Lưu Băng nhìn sang Hiểu Khê. Nãy giờ cô yên lặng như một cô búp bê ngoan ngoãn: “Đi theo anh”.
“Chị Hiểu Khê!”, Hạo Tuyết chẳng hiểu sao lại cứ nắm lấy áo cô, giữ chặt: “Đừng đi chị…”.
Hiểu Khê nhìn cô bé đang lắc đầu nguây nguẩy và gương mặt đầy ưu tư của Giản Triệt, cô cười để trấn tĩnh họ: “Yên tâm đi, chị không sao đâu. Đừng quên rằng chị xưa nay vẫn có biệt hiệu là thiên hạ vô địch Minh Hiểu Khê…”






Không khí trong nhà họ Mục ngột ngạt đến khó thở. Những nhân vật quan trọng của Liệt Viêm Đường đều có mặt đầy đủ trong phòng khách. Mặt mũi ai cũng nghiêm trang, im lặng lắng nghe chỉ thị của Lưu Băng.
Hiểu Khê cuộn tròn mình trên chiếc ghế sô pha ở một góc phòng. Đầu cô mỗi lúc một đau hơn, đến nỗi tai cô chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù mà thôi.
Lưu Băng đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, rồi hạ giọng xuống thật thấp, thái độ nghiêm nghị đến mức dữ dằn: “Tại sao lại để Thiết Đại Kì trốn thoát?”
Mọi người không ai nhìn ai, cũng không ai lên tiếng trả lời. “Nói mau!” Anh quát lớn, làm mọi người sợ đến nỗi lấm tấm mồ hôi.
Một vị trưởng bối có vị trí cao trong Liệt Viêm Đường bấy giờ lên tiếng: “Lần hành động này đã làm cho đại đa số những người có thế lực trong Hải Hưng Bang bỏ chạy. Một mình tên Thiết Đại Kì sống sót cũng không có trở ngại gì lớn đối với chúng ta cả!”
“Giờ mày nói, hay không nói?”, Lưu Băng lạnh lùng quát vào người thanh niên tội nghiệp.
“Em nói! Em xin nói!” Anh ta không hề do dự, gấp rút nói ra như sợ không còn kịp nữa, “chính anh Tây Khôi đã ra lệnh cho em phải thả Thiết Đại Kì chạy thoát khi công kích.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về người có tên gọi Tây Khôi là người có lý lịch lâu năm nhất trong Liệt Viêm Đường, trước nay đều được mọi người kính nể.
“Anh Tây Khôi!”, giọng nói của Lưu Băng nhẹ tênh, nhưng cái nhẹ ấy lại giống như một con dao lam sắc bén cứa vào lòng người khác, “Thằng Bản nói có đúng không?”
Cơ mặt của Tây Khôi bắt đầu giật mạnh. Anh ta nhìn quanh. Bao nhiêu huynh đệ một thời sát cánh cùng nhau đều nhìn anh bằng con mắt thù hằn. Anh ta lại nhìn Lưu Băng, người thanh niên máu lạnh này đang trừng trừng nhìn anh, gằn giọng từng chữ một:
“Anh không muốn nói phải không? Anh yên tâm đi. Hôm nay tôi không gấp gáp đối phó với anh đâu. Đợi đến khi nào giết được Thiết Đại Kì, tôi sẽ tính sổ với anh sau.”
Từ mắt của Tây Khôi phát ra một sự sợ hãi khó nói thành lời. Anh ta đã được chứng kiến những thủ đoạn mà Lưu Băng đã từng dùng qua. Đó là những hành động tàn khốc mà anh ta không bao giờ tưởng tượng trước được. Còn để thoát khỏi bàn tay của Lưu Băng, đó không phải là việc nằm trong khả năng. Anh ta nói như nấc: “Nếu như… nếu như tôi thừa nhận?”
Lưu băng cười nhạt: “Nếu anh không làm phí thời gian của mọi người, tôi chỉ trừng trị anh bằng một bên mắt và một cánh tay”
Tay chân Tây Khôi lạnh cứng lại, da mặt xanh như không còn giọt máu nào: “Chỉ cần được sống, tôi đã đa tạ sự thương tình của anh lắm rồi. Không sai, Thiết Đại Kì đã từng nói với tôi, nếu hắn có thể thâu tóm được Liệt Viêm Đường, hắn sẽ cho tôi làm trợ lý đặc biệt của hắn, quyền hành chỉ thua một mình hắn thôi. Tôi nhất thời tham lam, mới ra lệnh cho Bản tha cho Thiết Đại Kì…”
“Thiết Đại Kì hiện đang ở đâu?” Đôi mắt Lưu Băng rực lửa.
Tây Khôi cười đau khổ: “Tôi thật sự không biết. Đến nước này rồi tôi cũng không cần nói dối anh làm gì!”.
Lưu Băng liếc nhìn anh ta, rồi ném xuống đất một con dao: “Anh tự xử đi”.
Tây Khôi nhặt con dao lên, run rẩy đâm vào con mắt bên phải của mình.
“Ầm!”. Một cục đá được ném lên không trung, rơi đúng ngay vào cánh tay của Tây Khôi. Con dao trên tay anh ta rớt xuống đất trươc khi đâm sâu vào mắt mình.
“Đủ rồi!”, Hiểu Khê không thể nhịn