
Tác giả: Điển Tâm
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341378
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1378 lượt.
Cho nên, người phụ nữ này, là mẹ hắn sao?
Người phụ nữ xinh đẹp trong bức tranh, có đường nét hao hao giống Hắc Trọng Minh, chỉ có ánh mắt dịu dàng là khác hẳn hắn.
Nghe đồn mẹ của Hắc Trọng Minh, ở Thượng Hải có thể nói là mọi người đều biết. Cung Thanh Hà từng là cô gái xinh đẹp nhất trong giới xã giao Thượng Hải, nàng xuất thân cao quý, trong gia phả còn có người từng làm quan lớn của tiền triều, khi còn trẻ từng đi du học, sau khi về nước gả cho cha Hắc Trọng Minh, nhưng vài năm sau, đột nhiên ẩn cư không tiếp xúc bên ngoài.
Theo thuật lại, bà bị bệnh nặng, sau khi nằm liệt trên giường bệnh nhiều năm, bị bệnh tật tra tấn giày vò đến chết.
Bé trai trong bức tranh, vẻ mặt lãnh khốc (lạnh lùng hà khắc), nhưng nắm chặt tay mẹ mình. Mẫu Đơn nhìn chăm chú vào bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mẹ kia, đột nhiên trong lòng thắt lại.
Hắc Trọng Minh không có tâm.
Trong đầu nàng hiện lên những lời này, nhưng tầm mắt không cách nào dời khỏi bàn tay đứa bé trong bức họa. Nàng bắt đầu cảm thấy bất an, biết mình hoàn toàn không nên bước vào căn phòng này.
Nơi này rất sạch sẽ, rất ấm áp, rất…… riêng tư…… Hắc Trọng Minh cho người giữ gìn nguyên trạng phòng này nhiều năm, giống như là mẹ hắn vẫn còn sống. Nhưng Mẫu Đơn biết, mẹ hắn, đã qua đời năm hắn mười ba tuổi.
Trong nhà này, có một căn phòng mà trăm ngàn lần ngươi cũng đừng bước vào.
Lời cảnh cáo của Bạch Diễm Dung đột nhiên vang lên, Mẫu Đơn xoay người, vội vàng muốn lui ra ngoài, lại đụng phải bút máy hồng phấn trên bàn học, leng keng vài tiếng, bút máy lăn mấy vòng trên mặt đất, lăn vào dưới gầm bàn.
Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt bút máy lên, đang chuẩn bị đứng dậy để vào chỗ cũ, lại phát hiện dưới cái bàn, lại có một ngăn kéo, bởi vì nàng vừa mới va chạm, cho nên nó bị mở ra.
Bên trong ngăn kéo có đặt một quyển sách, bên ngoài rất tinh xảo, bìa quyển sách màu mật ong, in hai chữ Thanh Hà.
Mẫu Đơn hơi sửng sốt, vốn muốn đưa tay đóng ngăn kéo lại, nhưng đột nhiên ngừng lại một chút.
Tuy rằng được giấu ở trong ngăn kéo, nhưng trên quyển sách này, vẫn dính một chút bụi. Từng cái góc trong phòng, được quét tước sạch sẽ, chỉ duy nhất nơi này còn có bụi, chứng tỏ những năm gần đây, chưa từng có người phát hiện ra quyển sách này.
Nàng chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là vươn tay, cấm lấy quyển sách kia, phủi đi lớp bụi dính trên đó, nàng thật cẩn thận mở ra, rất nhanh liền phát hiện, đây không phải là một quyển sách, mà là một quyển nhật kí.
Một quyển nhật kí do Cung Thanh Hà tự tay viết.
Nàng nên đặt cuốn nhật kí xuống, dù sao đây cũng là bí mật của người phụ nữ khác. Nhưng người phụ nữ đó lại là mẹ của Hắc Trọng Minh, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nàng cần biết,tất cả những chuyện có liên quan tới hắn.
Cho nên, Mẫu Đơn vẫn tiến hành lật xem quyển nhật kí kia.
Chữ viết rất đẹp, viết lên hỉ nộ ái ố(vui mừng tức giận yêu thương buồn bực) trong nhiều năm, tất cả mọi thứ đều liên quan tới Hắc Trọng Minh. Trong đó một đoạn, lại hấp dẫn hoàn toàn sự chú ý của nàng.
“Hắn là cầm thú.”
Trên nhật kí đã viết như vậy.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới, hắn cũng có thể kết hôn sinh con, làm ra những hành vi tàn nhẫn như vậy …… Con chó kia, trước đây hắn đã nuôi dưỡng nó giống như con mình.
Đôi mắt đen vô tội, khung xương khỏe mạnh, bộ lông ngăm đen, điểm khác nhau giữa nó và con chó trước mắt hắn là con chó này đang lưu lạc đầu đường xó chợ, gầy đến nỗi xương sườn đều lộ cả ra ngoài.
Xe lăn bánh trên đường, ngồi ở trên xe Hắc Trọng Minh đưa mắt nhìn nó.
Liếc mắt một cái, không biết vì sao lại làm cho hắn nhớ tới chuyện vốn dĩ đã quên từ lâu, chuyện về con chó đã chết nhiều năm trước. Vẻ mặt của hắn không hề thay đổi, dời đi tầm mắt, xe tiếp tục chạy về phía trước, con chó lang thang ở góc tường kia, rất nhanh bị bỏ lại phía sau xe.
Chỉ là, con chó kia gợi lên, hồi ức của hắn.
Hắc Trọng Minh nhếch mi lên, bình tĩnh lại, dường như hồi ức chôn vùi đã lâu, lại đột nhiên bị mở ra. Hắn kiềm chế, ngăn cản suy nghĩ của chính mình, khắc nghiệt trấn định bản thân, cố gắng đóng lại hồi ức ở trong lòng vừa mới được mở ra.
Hắn không muốn nhớ lại, không muốn bị cảm xúc này ảnh hưởng một lần nữa, bình tĩnh nhắm hai mắt lại, quyết định ở trong xe, bổ sung giấc ngủ hắn đã giảm bớt do ban đêm bị quấy nhiễu.
Hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhưng mà, khi hắn tỉnh táo, có thể ngăn cản hồi ức muốn lãng quên trong trí nhớ, nhưng khi hắn chìm vào giấc ngủ, lặng lẽ đi vào trong giấc mộng của chính mình…… Đây là quà sinh nhật của con.
Khi hắn bảy tuổi, cha tặng cho hắn một con chó nhỏ.
Con chó nhỏ rất bé, rất đáng yêu, vừa mới đầy tháng không lâu, có bộ lông xù, một đôi mắt to vô tội, còn có cái đuôi không ngừng đong đưa.
Hắn vô cùng vui vẻ, bởi vì con chó nhỏ thật sự rất đáng yêu, và là do cha đã tặng cho hắn làm quà sinh nhật.
Mỗi ngày trôi qua, hắn đều chạy tới xem nó, cho dù có người hầu chăm sóc, hắn vẫn kiên trì muốn tự lo cho con chó nhỏ kia. Hắn đặt cho con chó nhỏ này một cái tên, là “Har