
Tác giả: Phong Tử Tam Tam
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341273
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1273 lượt.
nh lại một ít mới từ từ nói: “Cô ấy quên, tôi không quên…”
Nước mắt Triệu Mỹ Kỳ cuối cùng cũng không cầm được mà rơi xuống, cô ta che miệng lạnh lùng nói: “Hải Phong anh điên à, cô ta kết hôn rồi…”
“Rất xin lỗi, tôi nói rồi, nếu không chịu được cô có thể bỏ đi”
Triệu Mỹ Kỳ nghẹn ngào, cuối cùng cố gắng ôm chặt lấy Hải Phong, dựa vào anh ta, đứt quãng nói: “Qua hết rồi Hải Phong à, hôm nay anh cũng có thể thấy, Thiệu Đình đối với cô ta rất tốt…”
“Để làm gì đâu?” – Hải Đường vỗ vỗ người nãy giờ vẫn đứng sững ở góc tường, thăm dò nghi hoặc nhìn qua. Ánh mắt lướt đến hai người đang ôm nhau thì trở nên ảm đạm: “Anh là đồ biến thái, người ta thân mật cũng đi nhìn”
Thiệu Đình nhìn kỹ cô một hồi, giơ tay nắm lấy bả vai cô, miệng thản nhiên: “Trước họ nhìn anh thì bây giờ anh nhìn họ ấy mà, đi thôi”
“…” – Hải Đường không nói gì nhìn anh một cái, thẳng lưng lên, nhắm mắt đuổi theo bước chân của anh.
Cuối ngày, Hải lão gia tử muốn giữ hai người lại, Hải Đường định từ chối thì Thiệu Đình lại đi trước cô một bước, đồng ý: “Gần đây Hải Đường thay đổi giường hình như không quen, đêm ngủ không ngon giấc, ở nhà một đêm rất tốt”
Lão gia tử cười ha ha, hòa ái nói với Hải Đường: “Quay lại bảo quản gia chuyển giường của con qua đó, con bé này có thói hoài cổ”
Thiệu Đình liếc cô gái bên cạnh một cái, khẽ cười: “Là hoài cổ…”
Hải Đường không muốn ngủ lại, còn một nguyên nhân chính là phòng cô ngay cạnh phòng Hải Phong. Hơn nữa không thể cứ như vậy chung giường với Thiệu Đình được, cô cảm thấy đây không phải chuyện tốt.
Hải Đường đứng trước giường nhìn Đà Lạp Lạp *không biết gì đâu à T_T* ở trên người đàn ông trên giường, toàn thân đều cảm thấy khó chịu, cố lắm mới không phát hỏa: “Chăn gối đệm trong tủ quần áo”
Thiệu Đình nhướng mắt tỏ vẻ không hiểu, Hải Đường tốt bụng giải thích: “Có thể dùng để ngủ trên đất”
Thiệu Đình thản nhiên lật sách đọc, bình tĩnh gật đầu: “Sau đó, em có thể được tự do, không cần tôi giúp gì?”
Hải Đường ngạc nhiên nhìn anh, tên này không hiểu hay giả ngu? Ý là muốn cô ngủ đất? Thiệu Đình thấy cô không nói lời nào thì thả quyển sách xuống: “Anh chưa bao giờ ngủ đất, cũng chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt”
Hải Đường tức đến xì khói, Thiệu Đình chống tay, vui vẻ nhìn cô, nhìn chán mới uể oải ngồi dậy. Anh cười cười, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Có chuyện anh nghĩ em không rõ ràng. Chúng ta kết hôn, không có khả năng ly hôn, cho nên em cho rằng anh sẽ làm khổ bản thân bao lâu?”
Hải Đường cau mày, tuy vậy vẫn không cẩn thận suy nghĩ xem hắn thực sự ám chỉ chuyện gì.
Thiệu Đình cười khẽ, dùng hành động chứng minh lời nói, một tay nhấc người lên giường, đặt dưới thân.
Hải Đường kinh sợ trợn ngược mắt, hít thở không thông, cắn răng cảnh cáo: “Mẹ, nếu không muốn bị liệt thì xuống ngay”
Thiệu Đình cong cong đôi mắt, cúi đầu hôn hôn lên mũi cô: “Bậy thế cũng nói được, xem ra ghét anh lắm”
Hải Đường vô tâm trêu chọc anh, anh đã nhịn lắm rồi, nghe lời dễ dàng thì đã chẳng phải Thiệu Đình. Ánh mắt anh liếc qua từng cm trên khuôn mặt dưới ánh đèn, làn da trắng mịn mềm mại như có thể véo ra nước, ánh mắt xinh đẹp mê luyến lòng người; anh cúi xuống cổ cô hít hà: “Xin lỗi em yêu, hôm nay em xác định rồi”
Lời tác giả: Có người nói tôi viết phiên ngoại đều hay hơn chính văn T T Tôi coi như đây là lời khích lệ.
1. Trước kia Hải Đường và Thiệu Đình hay đánh nhau, hai người bọn họ cứ như nước với lửa, nhìn thấy người kia là muốn động thủ. Không biết có phải anh cố ý hay không, kể ra thường cô cũng chiếm được chút tiện nghi.
Nhưng lúc này đây, người đè lên mình nặng như núi, đôi mắt đen chăm chú kiên định không biểu lộ gì.
Cô chợt giật mình, phát hiện ra sức hai người cách xa nhau thế nào.
Tay kia Thiệu Đình đã giở trò làm càn xoa nắn người cô, có xu hướng tấn công về nơi bí ẩn.
Hải Đường hít sâu, lúc ngón tay anh định đưa vào chỗ sâu trong quần lót thì mở miệng: “Trước kia anh trộm hôn em, đã nói em có thể đưa ra điều kiện, gọi là được bồi thường”
Thiệu Đình dừng động tác, có lẽ cũng không nghĩ cô sẽ dùng chuyện kia trao đổi điều kiện vào lúc này, tuy nhiên mặt cũng không lăn tăn gì nhiều, chỉ hơi nâng đôi mắt đen sâu nhìn cô.
Hải Đường hoàn toàn không biết được anh đang nghĩ gì, kiên trì nói tiếp: “Điều kiện chính là anh không được tiếp tục! Đàn ông bình thường có nhu cầu sinh lý thì em biết, cho nên những chuyện vừa rồi em có thể bỏ qua. Chịu khó một đêm, ngày mai anh có thể tìm được một cô gái xinh đẹp, kỹ thuật lại tốt hơn nhiều để giải quyết. Tính thế nào cũng không phải anh thiệt”
Thiệu Đình đơ mặt ra nghe, nghe đến câu cuối thì hơi cười cười, không kiềm chế được còn ra tiếng, cứ như nghe được câu chuyện cười ngớ ngẩn nào đó: “Cho nên bây giờ vợ mới cưới của anh vì trốn tránh nghĩa vụ vợ chồng mà chủ động đề xuất ngoại tình?”
Hải Đường á hự không nói nổi, sau đó lại nghĩ anh chàng này con riêng còn mang về được, còn cái gì ngoại với không ngoại?
Nghĩ vậy cô tự dưng ưỡn ngực, nói liền một hơi