Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Máu Đọng

Máu Đọng

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341247

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1247 lượt.

h lại tư thế ngủ cẩn thận, xem xét cổ tay bị trầy da rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Trợ thủ Diệp Cường đang chợp mắt ở cửa ra vào, thấy hắn đi tới liền đưa cho một tập văn kiện: “Người cuối cùng Cố tiên sinh gặp là một phụ nữ, chúng tôi đã điều tra thử, không thấy có dấu hiệu khả nghi. Số điện thoại liên lạc cuối cùng trên di động vẫn tắt máy, chủ số điện thoại là chủ một nhà nghỉ bên đường”
Thiệu Đình không xem tài liệu, đưa lại cho Diệp Cường: “Vậy cậu đưa cho tôi tin tức từ phía chính phủ, kết luận cũng như phía cảnh sát”
DIệp Cường toát mồ hôi, cúi đầu xuống thấp hơn: “Tôi đã đi điều tra”
Thiệu Đình nhìn hắn một hồi, lãnh đạm nói: “Nếu chỉ là loại tin tức vô dụng này thì không cần nói cho tôi, có lẽ đi nghe ngóng thử bát quái *kiểu chuyện buôn dưa lề đường á :v* cũng có tác dụng”
Diệp Cường nghe vậy nhíu mày, lặng lẽ nhìn Thiệu Đình.
Thiệu Đình cảm thấy được cái nhìn của hắn, không kiên nhẫn nói: “Có gì thì cứ nói đi”
“Em cảm thấy, Thiệu ca, anh…” Diệp Cường cắn răng, không sợ chết nói tiếp, “không giống trước kia, cứ như là người khác”
Tay Thiệu Đình để phía sau bất giác nắm chặt lại, đi về phía trước đến trước mặt thủ hạ, mặt không biểu tình chậm rãi nhổ ra một chữ: “Cút”
Diệp Cường vội vã mang tài liệu rời đi, bỗng dưng Thiệu Đình nói với lại: “Có phụ nữ không có nghĩa là có chuyện đó, dùng đầu óc nhiều hơn một tí, có thể là kẻ thù, điều tra xem ông ta trước kia có đắc tội với ai không, nhất là khi còn trẻ”
Diệp Cường xấu hổ gật đầu.
Diệp Cường xuống dưới nhà rồi vẫn còn âm thầm suy nghĩ xem Thiệu Đình rõ ràng không giống lúc trước, không hẳn là đột nhiên trở nên nhân từ hay cực kỳ hung ác, hình như là…thay đổi con người một cách triệt để? Thật sự là kỳ quái.

Lúc Cố An Ninh tỉnh trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu vào phòng chan hòa, đây là lần đầu tiên trong ba tháng vừa qua cô không gặp ác mộng, tỉnh lại có chút sợ sệt, nhìn lên trần nhà mà sững sờ
Bên cạnh có giọng nam vang lên: “Tỉnh rồi à?”
Cố An Ninh nghe thấy âm thanh này, trong đầu “ầm” một tiếng, vẻ mặt giận dữ quay ra nhìn, thấy rõ hắn nằm bên cạnh, cô đổi sắc mặt: “Thiệu Đình”?
Thiệu Đình khó hiểu nhìn cô gái đang chui vào trong chăn, đưa tay sờ con chó ngao bên cạnh: “Ngạo, chào đi”
Người ta thường nói chó ngao hung tàn, nhưng đối với chủ nhân thì nói gì nghe nấy, ánh mắt vốn lạnh thấu xương của nó khi nhìn về phía Cố An Ninh thì bớt đi vài phần địch ý, kêu vang hai tiếng, bộ dáng kia hệt như là muốn chào hỏi với cô.
Cố An Ninh cười méo xệch, quay đầu nhìn Thiệu Đình: “Đem nó đi đi à”
Ngón tay thon dài của Thiệu Đình vuốt ve con chó ngao, bộ lông đen tuyền sáng bóng, anh nhẹ giương mắt, nói với vẻ đương nhiên: “Ngạo là người nhà, tối qua em chiếm mất giường nó, nó không vui, bây giờ còn muốn đuổi nó ra ngoài nữa, Cố An Ninh, sao em lại hư như vậy chứ.”
Mặt Cố An Ninh xanh mét: “Rõ ràng là anh ép tôi!”
Lời vừa ra miệng cô lại muốn cắn đứt lưỡi, đêm qua Thiệu Đình không ép cô, vì cho thấy quyết tâm không muốn đồng ý với điều kiện của anh, cho nên là cô đã tự mình leo lên giường trước.
Ánh mắt đen láy của Thiệu Đình nhìn cô sáng quắc, tựa như việc thấy bộ dạng quẫn bách của cô là lạc thú của chính anh vậy, một lát sau mới cười khẽ: “Cho em thấy thứ này, tin chắc rằng em sẽ cảm thấy hứng thú.”






Cố An Ninh nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Địa chỉ mà Thiệu Đình đưa cô xem là một nơi không có gì đặc biệt, nhưng lại làm cô giật mình. Những nơi cô từng đến trong hai mươi năm qua có thể đếm trên đầu ngón tay nên không có chỗ nào cô đi qua mà không nhớ rõ, chính là địa chỉ đó làm cho cô có cảm giác rất quen thuộc.
Tuy nhiên, cô chắc chắn mình chưa bao giờ đến đó, một huyện nhỏ trong thành phố Dung, nhưng Thiệu Đình lại nói bố cô đã đến đó không biết bao nhiêu lần, còn đưa cho cô xem rất nhiều cuống vé tàu hỏa.
Cố An Ninh nghĩ lại, mỗi tháng bố cô sẽ đi đâu đó nửa tháng, nhưng cô lại chẳng biết gì.
Điều này khiến cô cảm thấy bất an, dường như chuyện bố mất tích càng lúc càng trở nên khó đoán, hơn nữa rõ ràng bố cô có giấu cô gì đó
Đột nhiên nhiệt độ trong xe như giảm xuống 0 độ, Diệp Cường liếc nhìn Cố An Ninh, khiếp sợ lại có vẻ đồng tình.
Thiệu Đình từ từ quay mặt lại, đáy mắt có vẻ rất đáng sợ, Cố An Ninh khiêu khích hắn xong lại thấy ghê ghê, cơ mà thua người không thua trận, thế là ngồi thẳng lưng lên nhìn hắn.
Thiệu Đình âm u quan sát cô, mở lời nói với Diệp Cường: “Đỗ xe phía trước”
Diệp Cường lại nhìn Cố An Ninh lần nữa, Cố An Ninh liếc mắt ra ngoài, nhận ra đây là vùng ngoại ô yên lặng tối tăm, cô không biết Thiệu Đình định làm gì cô, tiền dâm hậu sát vứt xác nơi hoang dã *nàng này trí tưởng tượng phong phú quá*, hay là đá thẳng cô xuống xe?
Nhưng mà Thiệu Đình lại việc ngoài dự đoán của cô, hắn chỉ xuống xe hút một điếu thuốc, đến khi hết mùi khói mới mở cửa lên xe.
Cố An Ninh nghĩ hay là tinh thần hắn có vấn đề? Bình thường