
Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341960
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1960 lượt.
anh ấy…… Anh ấy rất cô đơn, sợ bóng tối, muốn cùng em gái chơi chung với nhau!”
Lạc Hưởng Ngôn cứng nhắc buông Tiểu Mao ra, sờ sờ đầu của bé con vẻ mặt đơ ra nói: “Tiểu Mao ngoan, không cần chạy loạn…… Ba ba có chút việc, đi một chút sẽ trở lại!”
Lạc Hưởng Ngôn lao nhanh xuống lầu, chạy loạn tìm Lạc phu nhân.
Lạc phu nhân đã ra ngoài cùng đám bạn tốt của bà uống trà chiều, vẫn chưa trở về.
Lạc Hưởng Ngôn vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, ở dưới lầu xoay quanh, nghĩ nghĩ, vẫn là lo lắng Lạc Tiểu Mao một mình ở trên lầu, đành phải cố lấy dũng khí đi lên.
“Tiểu Mao…… Tiểu Mao —— đừng nhúc nhích!”
Lạc Hưởng Ngôn đẩy mở cửa, suýt nữa hồn phi phách tán – hồn vía lên mây.
Lạc Tiểu Mao ngồi trên cửa sổ, tay hướng ra ngoài, nghe vậy quay đầu lại, nghiêng đầu quỷ dị cười nói: “Ba ba, Tiểu ca ca ở trong vườn hoa, đang bảo con xuống chơi với anh ấy!”
Lạc Hưởng Ngôn từng bước một tiến lên: “Bảo bối ngoan, đừng nhúc nhích a, ba ba cùng con đi cầu thanh xuống lầu được không?”
Lạc Tiểu Mao cười nói: “Ca ca nói anh ấy có thể tiếp được con nha!”
Lạc Hưởng Ngôn phóng một bước thật xa nhảy đến bên cửa sổ, đem Tiểu Mao một phen ôm vào trong ngực.
Dưới lầu căn bản một bóng người cũng không có.
Lạc Hưởng Ngôn sợ tới mức kêu to quang quác, ôm Lạc Tiểu Mao lao xuống lâu, chạy ra khỏi nhà.
Tang Đồng đang chuẩn bị vào cửa, thiếu chút nữa bị hai người đụng vào, tức giận nói: “Hai cha con lại ầm ĩ cái gì?”
Lạc Hưởng Ngôn kích động một tay ôm con gái, một tay gắt gao ôm bà xã, đáng thương nói: “Bà xã, thật đáng sợ, Nhị Mao đến đây báo thù ah……”
Tang Đồng vỗ ót hắn một cái: “Nói hưu nói vượn cái gì đó! Rốt cuộc có chuyện gì?”
Lạc Hưởng Ngôn lắp bắp kể lại.
Tang Đồng nghe xong, trừng mắt nhìn con gái đang thực nhu thuận trong lòng Lạc Hưởng Ngôn.
Lạc Tiểu Mao im lặng trốn ở trong lòng ba ba, đối với Tang Đồng giảo hoạt cười cười.
Tang Đồng thở dài, sờ sờ đầu Lạc Hưởng Ngôn: ” Lạc Đà đáng thương…… Tiểu Mao, gần đây Nghiêm bá bá có phải muốn tìm người đóng phim kịnh dị hay không?”
Lạc Tiểu Mao mẫn tuệ – sâu sắc cảm giác tình huống có chút không ổn, lão mẹ nhà mình luôn luôn đứng về phía lão ba, ngay lập tức chân giống như thoa dầu bỏ trốn mất dạng.
Lạc Hưởng Ngôn cũng cân nhắc thấy có điểm không thích hợp : “Sao lại thế này?”
Tang Đồng thương hại nhìn hắn một cái: “Mấy ngày trước em và Tiểu Mao cùng nhau xem một bộ phim kịnh dị, 《 Quỷ anh miếu 》, anh có rảnh để thưởng thức……”
Lạc Hưởng Ngôn không hiểu ra sao, trong lòng run sợ kéo Tang Đồng cùng xem với hắn.
Xem một nửa, Lạc Hưởng Ngôn liền hiểu được, Lạc Tiểu Mao là cố ý giả thần giả quỷ trêu cợt hắn.
Tang Đồng cảm khái: ” Tiểu Mao rất có thiên phú, diễn xuất quá giỏi!”
Lạc Hưởng Ngôn nổi bão rống giận: “Lạc, Tiểu, Mao ——”
Lạc Tiểu Mao rất tinh ranh, lúc này đã sớm chạy trốn mất dạng.
Lạc Hưởng Ngôn bi phẫn vạn phần: “Chỉ có con gái cùng tiểu nhân là khó nuôi…… Người xưa đúng là không có gạt anh ah!”
Tang Đồng đồng tình vuốt vuốt lông tóc đang dựng ngược của hắn, đột nhiên nói: “Chỉ sợ không lâu nữa…… Anh lại phải dưỡng thêm một ‘tiểu nhân’ nữa nha!”
Trời nắng một cái sét đánh trúng ngay đầu.
Lạc Hưởng Ngôn sửng sốt, đủ loại hoảng sợ nhìn chằm chằm bụng Tang Đồng vẫn như cũ bằng phẳng: “Trời muốn diệt ta aaaa ——”
~ Hoàn ~