
Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Nghê Tịnh
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134648
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/648 lượt.
khăn tay của anh, không biết nên nói cái gì tiếp, đành phải gật đầu,cổ họng chua chát phát ra một tiếng.
Nhìn anh nhanh chóng ăn đồ ăn trước mắt, cả nói cũng không thèm nói một câu, Hà Vu Yến cho rằng anh chắc rất đói bụng,giọng nói dè dặt cẩn trọng hỏi: "Anh Uông, có muốn em lấy cho anh thêm chút đồ ăn nữa không?"
"Không cần." Uông Hạo đầu cũng không ngước lên liền cự tuyệt.
"Vâng."
Hai người lại trầm mặc một lát, Hà Vu Yến chỉ là ngồi một chỗ trong đình hóng mát, lẳng lặng nhìn Uông Hạo, cảm thấy anh ngay cả ăn cũng tao nhã có lẽ kén chọn chăng, làm cô nhìn đến say mê, ngay cả Uông Hạo đã ngước mắt lên cô cũng không phát hiện
"Vu Yến,em còn thích anh sao?" Lời này tuy là câu hỏi, bất quá giọng nói Uông Hạo bình tĩnh, hoàn toàn không cho Hà Vu Yến đường sống phản bác.
Không dự đoán được anh sẽ đột nhiên hỏi cô như vậy, Hà Vu Yến đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó đỏ mặt xấu hổ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Là cô biểu hiện rất rõ ràng sao? Hay là biểu cảm trên mặt cô tiết lộ tình cảm cô luôn luôn đều cẩn thận cất giấu?
Thấy cô không nói, Uông Hạo cũng đoán được tám chín phần, dứt khoát đem dao nĩa buông xuống, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng,giọng nói lạnh nhạt, "Thật đáng tiếc, anh chưa từng thích em."
Lời nói sắc bén, trực tiếp kết thúc thầm mến nhiều năm của Hà Vu Yến đánh vào địa ngục lạnh như băng, khiến cô có một loại cảm giác khó thể chịu đựng bị người ghét bỏ.
Trên thực tế, từ lúc thư tình bị trả về, cô liền không nghĩ tới Uông Hạo sẽ thích cô, mười tuổi mới bị mang vào nhà này,khi cô còn nhỏ đã học cách nhìn vẻ mặt người khác, anh không thích cô. Cô có thể tự mình nhìn ra được.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thôi cười, há mồm muốn nói cái gì,nhưng cái gì cũng không nói ra, qua lại vài lần, cuối cùng vẫn là trầm mặc, làm anh khó chịu, ngay cả cảm giác ngon miệng cũng không còn.
"Em muốn nói cái gì?" Anh không kiên nhẫn hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn Hà Vu Yến làm lòng cô run lên, bởi vì giọng noí anh đột nhiên không kiên nhẫn mà cảm thấy ủy khuất, cô cũng không dám ra tiếng nói thêm gì, chỉ biết lắc đầu.
"Năm ấy em viết thư tình cho anh, anh không đọc, thì cũng không tính toán gì, bởi vì cho tới bây giờ anh không thích em,cũng không muốn cùng em dây dưa gì,cho nên em có thể hết hy vọng, đừng chờ mong gì ở anh nữa." Uông Hạo nghĩ rằng,đều phải nói, không bằng một lần đem nói rõ hết, đỡ phải đến lúc đó cô hiểu lầm, lợi dụng quan hệ hai nhà đối với anh dây dưa.
"Em biết." Hà Vu Yến âm thanh rất nhẹ, tinh tế nho nhỏ, bốn năm trước phong thư tình đó, cô rất cẩn thận cất giữ, không có cho người khác xem qua, cũng không nghĩ tới lại dây dưa với anh,ngay cả thích cũng đều vụng trộm đặt ở trong lòng, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Uông Hạo chán ghét nhất phụ nữ khóc sướt mướt, trước kia kết giao nhiều phụ nữ, một khi chia tay dùng nước mắt đến uy hiếp anh, khiến anh cảm thấy khó chịu, Uông Hạo cho rằng Hà Vu Yến cũng là phụ nữ đem nước mắt làm vũ khí, trong lòng bắt mãn càng đậm, "Nếu em muốn khóc đi nơi khác mà khóc, anh vừa thấy phụ nữ khóc liền cảm thấy khó chịu."
"Em không khóc." Hà Vu Yến hướng anh cố gượng cười, lại lui về phía sau một bước, cùng anh kéo ra khoảng cách xa một chút.
Uông Hạo thấy hành động di chuyển cẩn trọng như vậy, có chút tức giận lời nói của mình,anh không muốn đối với cô hung ác như vậy, bất quá anh bị nhiều phụ nữ làm phiền quá, hiện tại thầm nghĩ để tai thanh tĩnh một chút.
Uông Hạo không có nhìn cô nhiều, cũng không nói thêm nữa một chữ nào, cúi đầu cầm dao nĩa, từ từ ăn, anh đã nói đến mức này, đợi cô quay đầu chạy lấy người.
Hà Vu Yến biết bản thân không thông minh, nhưng cô không ngốc,hành động trước mắt của anh Uông đang nói cho cô,anh không chỉ không thích cô, có lẽ liếc mắt một cái cũng không muốn.
Bởi vì nhận thức này, cô cầm nước trái cây mình lẳng lặng đứng ở một góc đình hóng mát, thẳng đến anh ăn xong hết rồi, lại không nhìn cô cầm điện thoại gọi điện thoại, cô mới lộ ra một nụ cười khổ, lén lút rời đi đình hóng mát.
Thấy cô rời đi, Uông Hạo vừa vặn kết thúc điện thoại, nhìn nhìn đồng hồ,anh quyết định đi tìm em gái của anh đang chơi đùa đến điên cuồng kia.
Lúc anh đi ra khỏi đình hóng mát,di động trong túi tây trang vang lên,anh cúi đầu muốn cầm điện thoại ra,thì thấy trên cỏ cách bản thân không đến một bước xa, lóe lên một chút ánh sáng lộng lẫy đặc biệt.
Uông Hạo đang nói điện thoại khom người xuống, có thế thấy trên mặt cỏ có một chiếc khuyên tai, mà anh vừa nhìn đến ánh sáng chính là tia ánh sáng kim cương.
Vốn sợ phiền toái,anh muốn làm như không thấy rời đi, nhưng lại nghĩ đến khuyên tai giá trị xa xỉ,có thể là cô nữ sinh nhỏ nào nhảy nhót ở đây, khi khuyên tai rớt cũng không biết, có ý nghĩ này,anh nhặt khuyên tai lên, thuận tay đem khuyên tai bỏ vào áo khoác tây trang, chuẩn bị chờ một chút trước khi rời đi lấy ra, giao cho người Hà gia đi hỏi xem coi ai đã đánh mất khuyên tai.
Khi tiệc sinh nhật kết thúc, vốn Hà Vu Yến tính thay quần áo trở về phòng mình, chẳng những lưu lại qua đê