Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu

Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu

Tác giả: Nghê Tịnh

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134718

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/718 lượt.

hiện tại anh chỉ muốn tắm rửa xong, cảm giác thỏa mái dễ chịu ôm cô nằm ngủ trên giường.
"Em không có sợ. . . . . . A, anh làm gì, buông em ra!" Hà Vu Yến thét chói tai, bởi vì Uông Hạo đoạt lấy bóp đựng tiền lẻ của cô bỏ vào túi tiền mình, chặn ngang ôm cô lên, cất bước đi về phía thang máy.
"Nếu em muốn để cho người khác chú ý,em có thể kêu lớn tiếng hơn một chút."
Một tiếng đe dọa này quả nhiên có hiệu lực, tuy rằng là chủ nhật, như trước có một số hộ gia đình, gặp ở cửa thang máy là một đôi vợ chồng, Hà Vu Yến vội vàng yên tĩnh lại, chỉ sợ bị đôi vợ chồng nhìn chằm chằm.
Vào thang máy, Uông Hạo ấn tầng lầu bản thân,Hà Vu Yến thấy giẩy giụa vài cái không thành công, xấu hổ đến vùi mặt vào cần cổ anh, mà Uông Hạo còn lại là hào phóng hướng đôi vợ chồng kia chào hỏi.
Khi hai người đi ra thang máy, Uông Hạo ôm cô đi vào phòng mình,không gian hơn năm trăm mét, trừ bỏ phòng ngủ cùng thư phòng, còn lại không gian toàn bộ làm thông.
Uông Hạo buông Hà Vu Yến, xoay người đi đến phòng ngủ, "Anh đi tắm rửa trước."
Hà Vu Yến một mình bị bỏ lại phòng khách to như thế, nhìn bài trí màu trắng đen ngắn gọn sáng ngời phòng ở, lại nhìn cửa phòng ngủ mở rộng ra, nghe được bên trong truyền đến tiếng nước, cô nhất thời không biết nên đi hay là ở lại.
Mười phút sau, Uông Hạo khoác lên một cái áo tắm, tóc ẩm ướt đi ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt của anh quét phòng khách một cái, trên sofa không thấy người, lại nhìn mảng cửa sổ lớn sát đất, nhìn thấy Hà Vu Yến khom gối ngồi ở trên đá cẩm thạch màu trắng.
Cô không có đi, hơn nữa chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tầng lầu anh ở không thấp, tầm nhìn rộng lớn, có thể thấy cảnh sắc toàn bộ thành phố.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Uông Hạo đi đến sau lưng cô, trong tay anh cầm ly nước, anh khát nước uống một hớp nước lớn. Nghe thấy âm thanh của anh, Hà Vu Yến vội vàng đứng dậy, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa nhỏ, nhìn giống như là nữ sinh trung học, cùng năm thứ tư kia anh mới gặp cô rất giống.
"Ách. . . . . . Em có thể đi rồi sao?" Vốn cô muốn vụng trộm rời đi, nhưng bóp đựng tiền lẻ của cô bị anh cầm đi, không có tiền cô không thể kêu xe về nhà.
"Không được." Uông Hạo làm sao để cho cô đi được,đặt ly nước trên bàn cách đó không xa, anh lại một lần nữa đem Hà Vu Yến ôm lấy, "Anh muốn em theo giúp anh ngủ."
Hai người đi vào phòng ngủ, Uông Hạo đem Hà Vu Yến ôm đến trên giường, lúc này không thô lỗ giống lần trước, mà là cẩn thận đặt cô xuống,khi cô ra vẻ muốn đứng dậy, anh cũng nằm lên giường, ôm cô vào trong ngực.
"Theo giúp anh ngủ một chút đi." Anh nhắm mắt lại nói.
"Anh Uông . . . . . ." Hà Vu Yến giãy giụa vài cái, muốn từ trong lòng anh tránh ra.
"Em lại kêu sai nữa rồi." Uông Hạo nâng cằm cô lên,thật mạnh hôn lên môi cô, "Anh nói, không cho kêu anh như vậy."
"Vì sao?" Tránh không được ôm ấp của anh, Hà Vu Yến lại xoay vặn thân mình, không muốn bị anh ôm như vậy.
"Bởi vì em là người phụ nữ của anh, lý do này có đủ không,hửm?" Uông Hạo vùi đầu vào cổ cô, ngửi hương thơm ngát của cô, thỏa mãn thở ra, thấy cô còn giãy dụa, chân dài vòng qua đem hai chân cô vây lấy, hai tay bá đạo ôm eo nhỏ của cô,làm cô đi đâu cũng không được.
"Anh Uông. . . . . ."
"Vu Yến, tuy rằng anh hiện tại mệt đến thầm nghĩ ngã đầu liền ngủ, bất quá nếu em còn lộn xộn, anh sẽ không để ý khiến bản thân càng mệt thêm một chút." Nói xong tay anh đã sâm nhập vào trong áo cô, thuần thục cởi bỏ áo trong của cô, hai tay lớn bao trọn vú no đủ của cô.
Hà Vu Yến toàn thân cứng đờ, động cũng không dám động, chỉ sợ anh thật sự nói được thì làm được, tối hôm qua cô thể nghiệm mạnh liệt cùng cường thế ở trên giường của anh, mặc kệ cô cầu xin thế nào, anh không buông tha cô chính là không buông tha cô.
"Thế nào chịu yên rồi à?"Uông Hạo nhắm hai mắt, hưởng thụ vuốt ve vú mềm mại của cô,còn cố ý trên eo cô vuốt ve qua lại, yêu xúc cảm da thịt nhẵn nhụi lại mềm nhẵn của cô.
"Anh. . . . . ."
"Ngoan một chút." Uông Hạo ở trên môi cô ấn nụ hôn, cảm giác cô yên tĩnh bất động, tay anh cũng cuối cùng yên tĩnh, lại ôm eo của cô, thật lâu hai người đều không có lên tiếng.
Hà Vu Yến lẳng lặng nằm ở trong lòng Uông Hạo, ngửi mùi thơm xà phòng khoan khoái nhẹ nhàng trên người anh, ngủ không được cô thoáng quay đầu, nhìn Uông Hạo từ từ nhắm mắt hô hấp vững vàng.
Kìm lòng không đậu cô chậm rãi giơ tay lên, cách mặt anh một khoảng cách, cẩn thận miêu tả ngũ quan anh, trên mặt bất giác lộ ra mỉm cười.
Mà Uông Hạo đã đi vào giấc ngủ tuy rằng không có phát hiện cô cười, nhưng hai tay ôm cô vẫn không có nới ra.
Khi Uông Hạo mở to mắt, xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ nhìn đến sắc trời tối, tay anh vươn lên đầu tủ giường lấy đồng hồ, thế nhưng đã sáu giờ rồi.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, anh mạnh xoay người nhìn bên kia giường, lại không thấy bóng dáng Hà Vu Yến.
Nhanh chóng xuống giường,bên cạnh dây lưng áo tắm lỏng lẽo, ba chân bốn cẳng mở cửa phòng, anh đi đến phòng khách nhìn chung quanh, lúc này đây Hà Vu Yến cũng không có ngồi ở cạnh cửa sổ nhì