
Tác giả: An Dĩ Mạch
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341218
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1218 lượt.
là cô vì tiền mà từ bỏ tình cảm. Dĩ Mạch đặt máy xuống, không nói một lời nào nữa.
Mấy ngày sau đó báo chí xôn xao về tin nữ sinh đi làm gái bao, ảnh của cô được đăng rõ trên trang nhất. Lúc đó, những vết bỏng trên người cô đã gần khỏi, thế nhưng... Bất kể là bị bạn học xì xào sau lưng hay bị bố tra khảo bằng đòn roi, cô nhất định không nói một lời.
Một đêm, Vân Mộ Hàn đột nhiên gọi điện đến, im lặng hồi lâu.
“Dĩ Mạch, tại sao? Chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ tin”.
Trong giây phút đó, nỗi đau lại ùa đến, Dĩ Mạch thậm chí không dám nói một câu đã vội vàng gác máy. Cô biết nếu lỡ dịp này thì cô vĩnh viễn không còn cơ hội để giải thích với Mộ Hàn nữa. Đã mất là... mất vĩnh viễn.
Nỗi đớn đau trong tim tiếp tục bủa vây cô, có đêm, cô bỗng ngồi bật dậy chuẩn bị giấy bút viết thư. Cô không đủ can đảm đến gặp Mộ Hàn để giải thích, nhưng cô cũng không đành lòng buông xuôi. Nếu đọc thư này xong mà anh chịu hiểu cho cô, thì dù có chết cô cũng phải ở bên cạnh anh.
Dĩ Mạch đã không còn chút hy vọng nào với kỳ thi tốt nghiệp của mình nữa, môn cuối cùng cô đã nộp giấy trắng. Chiều hôm đó, bệnh viện báo tin cho cô, mẹ cô đã qua đời. Khi cô trở về nhà, đám phóng viên đã bao vây ở cửa, hỏi dồn chuyện bố cô nhận hối lộ.
Bố trở về nhà trong chiếc xe áp giải, ngoài cửa chen chúc đầy phóng viên. Nghe nói ông đã nhận tội đút túi số tiền bất minh. Ông xin với cảnh sát được nói riêng với Dĩ Mạch mấy câu.
“Dĩ Mạch, tao không có đứa con như mày. Đáng ra tao phải bóp chết mày ngay lúc mày ra đời mới phải, có như vậy mẹ mày mới không phải chết tức tưởi như thế này”.
“Bố, không phải thế đâu”. Dĩ Mạch ôm lấy tay bố, quỳ sụp xuống.
“Tao không muốn nghe gì cả, sau này mày hãy cố gắng sống cho ra hồn! Tao cả đời không làm việc gì đáng phải hổ thẹn, nhưng tại tao không biết dạy mày, nên mới ra cơ sự này. Sau này nếu mày không chịu làm người tử tế, tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày”. An Dật gạt tay con gái ra.
“Rầm!”, ngoài cửa sổ vọng đến một tiếng động lớn, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của Dĩ Mạch, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng.
Giông tố đến rất nhanh, cô đờ đẫn ngồi trước cửa sổ, đám phóng viên vẫn nhao nhao bên ngoài. Dĩ Mạch co rúm người trong góc phòng, không dám ra khỏi cửa. Điện thoại đổ chuông dồn dập.
“Em bảo Trình Hạo đến gặp anh phải không?”.
Là giọng của Vân Mộ Hàn, Dĩ Mạch bỗng siết chặt ống nghe như vớ được cọng rơm cứu mạng.
“Mộ Hàn, anh ở đâu?”.
“Anh đang ở sân bay, anh sắp bay sang Seoul. Anh hỏi em, có phải em bảo Trình Hạo đến gặp anh không?”.
“Phải... Mộ Hàn, anh biết cả rồi sao? Thế anh...”. Thái đột lạnh nhạt của anh khiến cô hoảng sợ, anh đã biết tất cả sự thật, sao vẫn còn lạnh lùng như thế?
“Tôi biết cả rồi, cảm ơn cô, cô được lắm! Chúng ta chấm dứt tại đây. Vân Mộ Hàn tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa!”.
Điện thoại đột ngột ngắt máy, chỉ còn lại tiếng tu tu kéo dài bất tận. Tim Dĩ Mạch đau thắt, cô không còn tâm trí nghĩ đến cơn đau trong tim, hối hả gọi lại cho anh, nhưng tất cả đã muộn, cô chỉ nghe thấy giọng nói đều đều phát ra từ điện thoại của Mộ Hàn:
“Xin chào, tôi đang ở trên máy bay, hiện không thể nghe điện...”.
Ý thức càng lúc càng mơ hồ, tim đập mạnh. Dĩ Mạch không rõ mình bị làm sao, nhịp thở ngày càng gấp gáp, tay cô không còn sức lực nắm ống nghe nữa. Trước lúc gục xuống, cô còn kịp nhìn thấy cành lá của cây hòe già ngoài cửa sổ đang rung rung chế nhạo mình.
...
Ký ức hỗn độn như cảnh quay bị rung tay, cô nhìn thấy mình đang thách thức đối mặt với Mộ Hàn trong quán Internet. Vẻ mặt sống động của anh như cứa sâu vào lòng cô, đau đớn. Cô biết, đó là mối tình đầu không thể quên của cô. Ngoảnh đầu nhìn lại, người đó biến thành Lục Thiều Trì, anh mỉm cười, đưa tay kéo cô gái ăn xin tội nghiệp An Dĩ Mạch đứng dậy, nụ cười ấm áp đó đã lay động trái tim mệt mỏi của cô. Nhưng những người đó, những việc đó, đều ngắn ngủi như sương khói. Đời người không thể mãi mãi như thuở ban đầu, những kỷ niệm đẹp đẽ đó, giờ đã không còn là của cô nữa...
Dĩ Mạch thầm lặng nhìn bản thân mình trong dĩ vãng xa xưa. Từng cảnh tượng chậm rãi diễu qua trước mắt cô như những thước phim đen trắng, xa là vậy, gần là thế. Ngày hôm qua tươi đẹp, giờ nhìn lại, tất cả đã trở thành ảo ảnh. Cô như nghe thấy có người đang gọi tên mình, qua lớp sương mờ dày đặc, cô không thể nhận rõ người đó là ai. Cô ngoảnh lại tiếp tục bước vào vùng sâu thẳm trong ký ức, ở đó có An Dĩ Mạch ê a học bài, có những ngày tháng thanh xuân sôi nổi, có niềm hạnh phúc quý giá mà hiếm hoi. Cho dù hạnh phúc đó ngắn ngủi trong chớp mắt, nhưng cô mãi mãi không thể quên; vì những hình ảnh đó mà cô đã tự nhốt mình trong cái hộp ký ức, không chịu bước ra.
Cổ tích mùa thu
Hải đường phủ kín cửa sổ, rung rinh những bông hoa mọng nước. Trong phòng đầy mùi thơm. Dưới bóng hoa là một đôi tình nhân đang quấn quýt bên nhau, không gian lãng mạn bao trùm lên trái tim hai người. Chim sẻ ríu rít chuyền trên càn