
Tác giả: An Dĩ Mạch
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341188
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1188 lượt.
thế? Dĩ Mạch nhất định sẽ bình an trở về.
“Làm thủ tục thôi việc cho cô ta giúp tôi, sau này chớ có nhắc ba chữ An Dĩ Mạch trước mặt tôi nữa”.
“Vân - Mộ - Hàn! Anh điên rồi à, bảo anh đi khuyên Dĩ Mạch, sao anh vừa về đã lên cơn thế hả? Hôm nay anh đã nói gì với Dĩ Mạch? Sao tự dưng lại nổi giận?”.
“Tôi nói gì à? Tôi bảo cô ta, Vân Mộ Hàn cả đời tôi cả đời này không muốn gặp lại cô ta nữa, tôi đã bảo cô ta cút đi, biến càng xa càng tốt!”.
“Bốp!”. Trình Hạo vung nắm đấm. Vân Mộ Hàn đột nhiên bị đánh, giận dữ nhìn người anh em của mình, không hiểu vì sao tự nhiên cậu ta lại ra tay đánh mình.
“Vân Mộ Hàn, tôi biết sáu năm trước là tôi sai, nhưng người có lỗi với anh là tôi chứ không phải cô ấy, là tôi giấu thư cô ấy viết cho anh, còn lừa anh nói cô ấy theo tôi. Dĩ Mạch nói dối anh là vì không muốn anh bị tổn thương”.
“Trình Hạo, tôi biết cậu thân với cô ta, nhưng lúc này tôi mong cậu im miệng, đừng nhắc đế cô ta nữa, càng chớ nhắc đến trước kia”. Vân Mộ Hàn đẩy bật Trình Hạo ra, tiến thẳng về văn phòng. Trình Hạo xoay người túm lấy anh, thái độ lạnh lùng của Mộ Hàn khiến anh thấy thương cho Dĩ Mạch.
“Không nhắc đến trước kia sao? Vân Mộ Hàn, nếu có thể, cả đời này tôi cũng không muốn nói đến những chuyện cô ấy đã trải qua, cô ấy đau khổ ra sao, cô ấy vì anh mà trả giá thế nào. Lúc bố anh định cưỡng bức cô ấy, cô ấy mới mười sáu tuổi! Cô ấy không thể nói với anh rằng mình đã bị mẹ anh ép chụp ảnh khỏa thân đe dọa. Cả nhà anh lập mưu hại cô ấy, ép bố cô ấy đến chết. Anh có tư cách gì mà chỉ trích cô ấy? Lần này cô ấy đi Mỹ phẫu thuật, không chắc sẽ sống! Cô ấy đã phải cố gắng thuyết phục mình đi phẫu thuật lần này, thế mà anh lại mong cô ấy biến mất mãi mãi! Anh có nghĩ cô ấy sẽ đau đớn đến nhường nào không? Người đó là anh, là Vân Mộ Hàn cô ấy từng yêu, cho đến tận bây giờ cô ấy còn sợ làm tổn thương anh, thế mà anh lại rủa cô ấy chết!”.
“Cậu nói rõ cho tôi, phẫu thuật gì? Chuyện của tôi và Dĩ Mạch trước kia có liên quan gì đến Giang Quý Nhân?”. Vân Mộ Hàn túm lấy cổ áo Trình Hạo, một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua trong đầu anh, anh không dám nghĩ đến, anh sợ phải đối mặt với sự thật.
“Dĩ Mạch biết anh là con đẻ của Giang Quý Nhân, cô ấy thà để anh hiểu lầm chứ không chịu hé nửa lời. Đến Giang Quý Nhân cô ấy cũng có thể tha thứ, anh tưởng cô ấy làm hại Kim Eun Chae sao? Cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh, một khi đã lên cơn thì không dừng lại được. Lần đầu tiên cô ấy lên cơn chính là ngày mẹ cô ấy đau tim qua đời, bố cô ấy nhảy lầu tự sát, còn anh thì đi Hàn Quốc. Thời gian anh ở với Kim Eun Chae, Dĩ Mạch sống như thế nào, anh không tưởng tượng được đâu! Các bạn học đều tẩy chay cô ấy, nhà trường thậm chí không cho cô ấy vay tiền khuyến học, đến chỗ ở cũng không có. Cô ấy từng bị trầm cảm, uống thuốc ngủ tự vẫn! Tốt nghiệp xong không tìm được việc làm, ngân hàng thì ép trả nợ, cô ấy phải ăn xin ở cổng bệnh viện để sống qua ngày!”.
“Cậu nói láo!”.
“Trước em cũng không dám tin Dĩ Mạch đã sống như thế. Sáu năm trước Dĩ Mạch đưa em một bức thư, bảo em đưa anh, nhưng em đã không làm thế. Anh xem rồi sẽ rõ...”. Trình Hạo đặt bức thư xuống, bí mật chôn giấu trong tim cuối cùng cũng đã được nói ra. Đây cũng là việc duy nhất anh có thể làm cho Dĩ Mạch.
Vân Mộ Hàn nghi hoặc mở thư ra. Những con chữ run rẩy bên trong khiến anh đờ đẫn. Trên lá thư nhòe vệt nước mắt, tim anh nhói đau. Anh không biết cô mang tâm trạng phức tạp thế nào khi viết bức thư này, đã sáu năm rồi, anh vẫn có thể cảm thấy những đau đớn, sợ hãi, bất lực giữa những dòng chữ này. Cô đơn độc đặt cược ván bài cuối cùng là viết thư cho anh, dùng tất cả dũng khí để nói sự thật với anh. Anh là niềm hy vọng duy nhất của cô lúc ấy, nhưng anh lại quay người bỏ đi, để cô lại một mình trong bóng tối.
Bức thư rơi xuống, Vân Mộ Hàn nhận ra tay mình đang run đến mức không cầm nổi một tờ giấy.
Anh ngẩng đầu, tấm biển văn phòng phía trước nhòa đi, anh không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt, anh biết mình đang khóc, anh cũng biết các đồng nghiệp đang xì xào bàn tán, nhưng người ta nhìn anh thế nào, anh đã không còn để tâm nữa. Dĩ Mạch đã từ biệt Vân Trạch bằng tâm trạng gì đây? Cô đã bị tổn thương đến thế, còn anh lại xát thêm muối vào vết thương của cô.
Vân Mộ Hàn vò đầu, chầm chậm ngồi xuống. Tại sao lại là Giang Quý Nhân? Vì người cha đáng căm hận này mà anh từng bước, từng bước đẩy Dĩ Mạch ra xa. Cô giấu sự thật là vì anh, cô làm tất cả đều là vì anh, cô bước đến con đường không thể cứu vãn. Anh bỏ rơi cô đúng lúc cô cần nhất, anh từng là nguồn sáng duy nhất của cô, nhưng anh lại đẩy cô vào bóng tối khi mình đã đầy thương tích. Dĩ Mạch, cho anh biết, em đau thế nào? Có đau bằng anh lúc này không?
Vân Mộ Hàn, ngươi đúng là một thằng đại ngốc! Ngươi cứ nghĩ mình mới là kẻ bị tổn thương nặng nhất, ngươi cho rằng... Dĩ Mạch giống người mẹ vì tiền mà bỏ rơi con. Ngươi là đồ hèn, ngươi khiếp sợ bị bỏ rơi nên đã phũ phàng từ bỏ cô ấy! Cái lòng tự tôn nực cười của ngươi đã ép ngươi vào đường cùng rồi.
Vân Mộ Hàn dựa lưng vào tường, nước