The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Tác giả: Kỷ Đạt

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 134585

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/585 lượt.

Đại Lâm, dù mẹ chồng có thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể nhẫn nhịn được, không thể để Đại Lâm kẹp ở giữa, đây cũng là bổn phận của một người vợ.
Thúy Thúy không được cao, trông mũm mĩm giống trẻ con, sắc mặt hồng hào, không thể nói là xinh, nhưng thực sự rất đáng yêu. Đại Lâm cũng không cao, 1m73 , mảnh khảnh. Thúy Thúy xót anh, chỉ để Đại Lâm xách một nửa non, còn mình xách nửa già. Dù như thế, khi họ bước vào nhà, mẹ chồng đã gào lên: "Mẹ tôi ơi! Đại Lâm, con xách nhiều đồ như thế sẽ sụn lưng đấy, đưa cho mẹ nào!"
Rồi bà vội vàng đón lấy đồ, đưa vào bếp, Thúy Thúy xách còn nhiều hơn, cả cánh tay mỏi nhừ, tê dại. Trong phòng khách, bố chồng đang đọc báo, cậu em họ đang ăn dâu tây, dường như không ai chú ý đến cô, cũng không ai đến giúp cô xách đồ. Đại Lâm vừa kêu: "Mệt chết đi được!" vừa nằm vật xuống sô fa. Thúy Thúy gồng mình xách đống đồ vào bếp, mẹ chồng vội đến nói: "Thúy Thúy, con về rồi đấy à, mẹ đợi con nãy giờ, mẹ dạy con cách hầm xương như thế nào!"
Mẹ chồng là cô giáo, có cái uy của giáo viên, không thèm nghe Thúy Thúy nói gì, đã chỉ tay chỉ huy Thúy Thúy đi rửa xương sườn.
Thúy Thúy sáng sớm không ăn gì, bữa trưa thì đã nôn sạch, vì siêu thị cách nhà ba trạm xe bus, không nỡ đi xe, cứ thế xách đống đồ nặng trịch đi bộ về nhà. Lúc này, Thúy Thúy đã đói đến hoa cả mắt, vì tiết kiệm tiền, nên khi nãy ở siêu thị, thấy bao nhiêu đồ ngon cũng không nỡ mua. Đại Lâm thấy bụng cô kêu ùng ục, bèn nói: "Anh mua cho em cái bánh nhé." Thúy Thúy biết lương của Đại Lâm cũng thấp, chỉ 1300 tệ một tháng, nên không nỡ mua, chỉ nói: "Tí nữa là về nhà rồi, em cũng không đói lắm!" Đại Lâm nói, vậy cũng được.
Thúy Thúy giận đến run cả người, nước mắt tuôn rơi lã chã, nghĩ bụng: "Con cũng tốt nghiệp đại học, gia cảnh, gia giáo nhà con không tốt sao, lương của bố mẹ con cũng như lương của bố mẹ. Đại Lâm tuyệt như mẹ nói thật sao, Đại Lâm không cao, càng không đẹp trai, con dù không cao, nhưng so với nữ giới, cũng tạm được, còn với chiều cao 1m 73 của Đại Lâm, quả thực quá thấp, con trai Thanh Đảo cao 1m80 là thường. Thêm nữa, quen anh ấy bao năm, sao con chẳng thấy ai theo đuổi Đại Lâm!"
Mẹ Thúy Thúy dặn đi dặn lại Thúy Thúy không được cãi lại mẹ chồng, Thúy Thúy vụng đường ăn nói, mặc dù trong lòng nghĩ được, nhưng khi nói ra miệng thì cứ lắp ba lắp bắp. Thế nên, cô đành lúng túng đứng ngây ra đó, để mặc mẹ chồng chỉ trích. Cuối cùng, mẹ chồng không nói nữa, chỉ làm cho mọi đồ đạc trong bếp phát ra những âm thanh khủng khiếp. Đại Lâm lặng lẽ kéo Thúy Thúy, muốn để cô lên gác. Thúy Thúy quay người, mẹ chồng liền hét: "Đứng lại! Cô về nhà là muốn ăn cơm bày sẵn ra à! Mau đi rửa xương sườn!"
Thúy Thúy nhìn khuôn mặt trung niên được gìn giữ cẩn thận của mẹ chồng, nuốt nước bọt. Cô quay đầu lại nhìn Đại Lâm, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ phía anh. Đại Lâm miễn cưỡng bĩu môi, nhưng anh không dám gây chuyện với mẹ. Mẹ anh là giáo viên, rất uy nghiêm, hơn nữa việc gì cũng có chủ kiến, mọi việc to nhỏ lớn bé trong nhà đều do mẹ quyết, Đại Lâm cảm thấy phần lớn những quyết định của mẹ đều đúng, đều tốt cho gia đình, chỉ cần nghe theo lời mẹ là OK.
Anh nhìn Thúy Thúy đang sợ sệt, bất lực nói: "Thúy Thúy, mẹ bị bệnh tim, em đừng làm cho mẹ bực, em hãy ở đây giúp mẹ nấu cơm tối đi, anh đi tắm đây". Nói xong, quay đầu đi luôn, rõ ràng anh cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của Thúy Thúy, nhưng quả thực anh không thể giúp được. Điều anh có thể làm là mau chóng chạy trốn. Thực ra, anh yêu Thúy Thúy, yêu sự lương thiện thuần khiết của cô, yêu sự yếu đuối và khoan dung của cô, chỉ có điều, tình yêu của anh chỉ cần va phải cơn giận của mẹ anh, liền tự động co rút lại.
Thúy Thúy bất lực, gắng chịu đựng cơn đói cồn cào, gượng gạo rửa xương sườn đầy mỡ, nghe tiếng va đập giận dữ của mẹ chồng. Cơn đói giày vò khiến cô đau dạ dày, cô hơi choáng váng, nghe mẹ chồng làu bàu: "Thật là đồ không biết chi tiêu! Cô không biết tiếc tiền Đại Lâm bỏ ra sao? Thịt bò chín, mua liền một lúc những 5 cân, cô không sợ ăn no đến kềnh bụng mà chết à? Càng ăn càng béo, nhà cô quen để cho cô ăn thoải mái, xem xem còn vóc dáng gì không? Cá giếc mua những hai con, cô ở cữ hay là nạo thai?!"
Thúy Thúy không thể chịu đựng nổi sự lăng mạ, bèn nói lại: "Chính mẹ bảo con mua mà! Mua về rồi cái này không ưng, cái kia không phải, rốt cuộc là phải làm gì đây?"
"Tôi bảo cô mua, chứ không phải Đại Lâm mua!"
"Lẽ nào chẳng phải giống nhau sao ạ?"
"Giống cái con khỉ! Tiền của Đại Lâm là đưa cả cho tôi, cô đưa cho tôi đồng nào không? Con nhà giáo dục kiểu gì vậy? Làm sai, mẹ chồng nói vài câu còn cãi lại! Bố mẹ cô không học được mấy chữ, đầu không có não, không có giáo dục, nuôi dạy ra đứa con gái càng không có giáo dục! Nhà chúng tôi thật xui xẻo, vớ phải nhà thông gia chẳng ra gì…"
Tính cách của Thúy Thúy là, sỉ nhục tôi thì được, còn sỉ nhục bố mẹ tôi là điều không thể chấp nhận được! Lúc này đây, cô thực sự đã tức giận đến độ mất hết lý trí, nói không cần suy nghĩ: "Bà mới không có giáo dục đấy!" Nói xong liền ném mạnh cá