
Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự
Tác giả: Quỷ Miêu Tử
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341246
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1246 lượt.
Tiết tử:
*Mẹ lưu manh và con trai thiên tài.
Kỷ Duệ: “ Ngực và đầu óc có mối quan hệ gì?”
Kỷ Hàn:” Ngực bự là đồ ngốc” cô tự hào về ngực nhỏ của mình.”
Kỷ Duệ:” Mẹ đừng tưởng rằng mình ngực nhỏ là có não, và cũng đừng tưởng rằng ai ngốc cũng có ngực cả. Đối với đàn ông thì ngực và đầu óc chả liên quan gì với nhau cả, cho nên Kỉ Tiểu Hàn…. Mẹ thật đáng thương.”
Kỷ Duệ:” Yên tâm đi, lúc đó nể tình chú là cha của cháu, cháu sẽ tìm cho chú nơi phong thủy tốt một chút.”
Hạ Vũ:” Đến lúc đó nhớ mua chỗ to một chút, ba và mẹ con sẽ nằm chung.”
CHƯƠNG 1 : CƯỠNG BỨC NGƯƠI , HẸN KHÔNG GẶP LẠI
Rèm cửa dày, nặng nề, đã chặn mất ánh sáng mặt trời chiếu vào, vì thế trong phong vẫn bị bao phủ bởi thứ ánh sáng ái muội, ái muội không chỉ có ánh sáng mà thôi còn có không khí trong phong cũng cực kì ái muội.
Căn phòng theo kiểu Châu Âu được trang hoàng hết sức xa hoa, nhưng lúc này nên để ý đến chiếc giường king size ở trong phòng, xung quanh giường từng kiện từng kiện quần áo vứt bừa bãi. Xuyên qua lớp sa mỏng ta có thể nhìn thấy bằng chứng của mấy giờ kích tình vừa qua.
Bị người nào đó quấy nhiễu nên dù đã rất mệt mỏi mắt mở ra không nổi nhưng cô vẫn phải cố mở mắt ra nhìn, điều đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt lạnh của một người đàn ông. Theo trực giác cô ngồi bật dậy co rúm người lại đem chăn bao hết người lại, đôi mắt to kinh hoàng nhìn người đàn ông đang ngồi trước mình theo bản năng muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra tiếng, mà cũng có thể bởi vì cặp mắt lạnh lẽo kia làm cô không thể thốt ra lời được.
Bây giờ trong đầu cô hình ảnh triền miên, nóng bỏng, ôm nhau hôn môi, đau dớn cùng… giờ phút này từng cái từng cái lướt qua tâm trí cô, làm cho tim đập nhanh không ngừng.
Còn người đàn ông kia thì mặt không chút thay đổi khoanh tay trước ngực nhìn cô. Cô không biết những đôi nam nữ khác sau khi sảy ra sự tình này sẽ có cảm giác gì nhưng giờ đây cô bị ánh mắt lạnh băng của hằn nhìn mà thở không nổi.
“Kỷ Hàn” người đàn ông lên tiếng thanh âm lạnh băng xuyên qua da thịt làm cho cô lạnh run người “ Nói đi, cô muốn gì?”.
Thanh âm không mang theo bất cứ tình cảm nào rất phù hợp với tính cách của hắn.
Cô lại nhịn không được cười khẽ, tại sao cô cứ ngốc như thế tại thời điểm đó hi vọng mặt trời sẽ không mọc thời gian sẽ mãi mãi dừng ở lúc đó, để cho hai người có thể ôm nhau mãi như thế. Tất cả đều rất đẹp.
Rất xứng đáng mà.
Việc ngày hôm nay do chính mình tạo nên thì có thể trách ai đây, đúng là gieo gió thì gặp bão mà.
Hằn hỏi cô muốn cái gì ư?
Cô muốn cái gì đây?
Chính bản thân cô cũng không rõ ràng.
Cô đã từng hi vọng mình có thể là ốc đảo trong hoang mạc hoang vu trong lòng anh ta, cho anh ta dòng nước mát lành, cho sự ấm áp, nhưng đến bây giờ cô mới biết lòng anh ta là một hoang mạc qua lớn, nó lớn đến nỗi cho dù cô đã cho đi tất cả tình cảm của mình, lại không thể tạo ra một ốc đảo trong lòng hắn được, ngược lại nó càng khô cằn hơn, đã đem tình yêu của cô cắn nuốt và bốc hơi hết rồi.
Tình yêu!
Đầu năm nay, chỉ có đứa ngốc chỉ có kẻ ngốc mới tin tưởng tình yêu, đây là lời anh ta đã nó…. Nhưng anh ta lại không phải là kẻ ngốc.
Từ đầu đến cuối kẻ ngốc chỉ có một mình cô, chỉ có một mình cô!.
Cô nên nói muốn gì đây?
“ Tôi muốn trở thành người yêu của anh” không, không nếu cô mà nói như thế thì sẽ càng bị hắn cười nhạo thêm mà thôi.
“ Tôi chỉ muốn yêu anh thôi” nếu cô nói như thế thì hắn hắn sẽ không quay đầu lại nhìn dù chỉ một cái, hắn coi tình yêu của cô là một gánh nặng.
“ Tôi muốn tiền” ân! Đó là một câu trả lời rất tốt, việc của cô và hắn giải quyết xong từ nay đường ai nấy đi không ai liên quan gì đến nhau nữa. đây có lẽ là câu trả lời mà anh ta muốn, nhưng cúng làm cho anh càng thêm khinh thường cô hơn mà thôi.
Cô lắc đầu đem tất cả những ý nghĩ trong đầu của mình vứt đi, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại , không còn biểu hiện ngượng ngùng của hồi nãy, tay đang cầm chăn buông ra, hất cằm bày ra tư thế kiêu ngạo bước xuống giường, nhặt lên quần áo của mình từng cái từng cái mặc vào, cô rất cảm kích chiếc màn nặng nè kia đã che đi tất cả ánh sáng, để anh ta không thể nhìn thấy sự căng thẳng run rẩy của cô.
Mặc xong quần áo, sửa lại tóc thật tốt, cô xoay người về phía hắn nhe răng cười, đùng hết khí lực của mình nói.:” Anh cho là anh say thành như thế thì có thể làm gì tôi chứ?”
Thanh âm vững vàng, học theo hắn mà có thêm vài phần trào phúng;” đừng quá đánh giá cao năng lực của chính mình, tôi chỉ là muốn thử xem trong tình huống như thế thì nam nữ sẽ xảy ra chuyện gì mà thôi” chỉ có mình cô biết, bây giờ có bao nhiêu bất an, “ anh cũng chỉ có thể mà thôi” trong giọng điệu lại thêm một chút bất cần, để cho anh ta biết cô không để ý đến việc này.
Xoay người đi ra! Cô mở to mắt không khóc, không cho nước mắt chảy ra. Cô một chút cũng không cảm thấy khổ sở, cô mỉm cười bước ra khỏi cửa, đối với anh ta không có một chút lưu luyến si mê nào.
Lạch cạch
Trở tay đóng cửa lại, nước mắt rất nhanh chảy xuống, ý cười trên mô