Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mẹ Vị Thành Niên

Mẹ Vị Thành Niên

Tác giả: Thiên Cầm

Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015

Lượt xem: 1341400

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1400 lượt.

ng cũng không muốn gặp lại hắn. Người đàn ông kia không biết sợ là gì, nếu ở trước mặt đồng nghiệp nói lung tung thì thực sự nàng sẽ chết rất thảm nha. Cho nên tốt nhất là đừng nên gặp phải hắn.
Không có chỗ nào có thể đi, bởi vậy nàng đành phải mang theo tiểu Thư Tình hướng phía văn phòng đi vào, trong văn phòng, Tiểu Thiên một đầu mồ hôi đầm đìa lướt ngang qua cửa kính. Nhìn thấy Lâm Duyệt cũng không thèm quan tâm đến nàng, ôm một tập tài liệu lớn hướng phòng khách đi đến.
“Lâm Duyệt, nói mau đây có phải em gái của cô không?” Nhóm bát quái nữ hài tử ầm ầm xông tới, đem Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình vây xung quanh,mấy chục con mắt ma mãnh nháy nháy dán chặt trên người tiểu Thư Tình dò xét, tựa như đang vuốt ve một cái búp bê vải trên quầy bán hàng.
“Đây là bí mật! Cám ơn mọi người!” Da đầu Lâm Duyệt run lên gãi gãi đầu, thật sự không biết nên trả lời câu hỏi của mọi người như thế nào. Mọi người đành phải hướng tiểu Thư Tình dụ dỗ hỏi: “Tiểu bảo bối, nói cho chú, cho gì biết cháu có phải hay không?”
Tiểu Thư Tình quay quay cái đầu nhỏ đánh giá bang phái điên này, lại nhìn phía khuôn mặt cảnh cáo của Lâm Duyệt, trộm cười cười nói: “Cháu là từ trong tảng đá chui ra a.” Khi nói, còn không quên hướng mọi người làm động tác như Tôn hầu tử, khiến mọi người đều cười ầm lên.
“Tiểu hài tử, học người ta nói dối dù chỉ một chút, cũng là không ngoan.” Lưu Tuyết giả vờ giận bĩu môi.
“Là chị dạy cháu nói dối ạ.” Tiểu Thư Tình vô tội chớp chớp hai mắt to tròn như viên ngọc, cười hì hì.
“Nào có.” Lâm Duyệt mất hứng phản bác.
Vương Ức Linh khoa trương ai thán một tiếng, kéo dài thanh âm nói: “Một đứa bé ngoan như vậy, cư nhiên theo một người chị như vậy, có thể học được gì tốt mới là lạ.”
“Chị có ý gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duyệt tối sầm lại, giơ tay liền nghĩ muốn dạy giỗ cô, Vương Ức Linh cười hì hì chạy sang một bên. Lâm Duyệt cầm lấy một tập hồ sơ một bên đuổi theo một bên nói: “Tiểu bảo bối, mau giúp chị xử lý nữ nhân hư hỏng này.”
“Chị cố lên. . . . gì cố lên. . . . !” Tiểu Thư Tình chẳng ra làm sao hô to, hưng phấn mà vỗ tay, một bộ e sợ khiến mọi người nhìn không ra bộ dáng gì.
Một đám người ở gian nhỏ đang huyên nóa vui vẻ, lúc này thân ảnh Diệp Tường Phi và Mạc Lặc Nghị Phàm cùng đoàn người đột nhiên xuất hiện trong văn phòng. Mọi người đồng thời xửng sốt một chút, cúi thấp đầu ý thức trở lại ngồi vào vị trí của mình.
Tiểu Thiên đầu ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt Diệp Tường Phi u tối, đây là ngày mà biểu tình của hai người chuyển biến nhiều như vậy. Ôi con thỏ nhỏ này là chuyên gia gây phiền phức, gây họa cũng không coi xem hôm nay là ngày nào.
Chẳng qua là Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn giữ bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, bởi vì hắn biết nguyên nhân của tất cả sự việc ngày hôm nay đều do cô vợ nhỏ của hắn làm ra mà thôi. Lâm Duyệt có khả năng gì, hắn là người hiểu rõ nhất, bất quá ai có một nhân viên như nàng thì người đó thật là xui xẻo.
Diệp Tường Phi có chút bất đắc dĩ nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, cụp mắt có lỗi nói: “Thực xin lỗi, Cameron tiên sinh.”
Mạc Lặc Nghị Phàm giơ tay ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa, cất bước hướng trong văn phòng đi vào.
Trong văn phòng lớn, chỉ có tiểu Thư Tình đứng yên tại chỗ, không rõ đã xảy ra chuyện gì vì sao lại đột nhiên yên lặng như vậy? Nở một nụ cười sáng lạn, chuẩn bị mà hét lên: “Ba ba” hai chữ kia, lại bị người ta bịt kín miệng.
Chán ghét! Lại bịt miệng nó, lại không cho phép nó nói chuyện. Tiểu Thư Tình mất hứng lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn trừng mắt nhìn khuôn mặt khẩn trương của Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt càng trừng mắt càng cố chạy gần tới bên Mạc Lặc Nghị Phàm, cuống quýt bên tai Tiểu Thư Tình hạ giọng nói: “Bảo bối ngoan, gọi thúc thúc, mau gọi thúc thúc hảo. . . Ân, nếu con nghe lời, ngày mai mẹ về nhà cùng con, được không. . . cầu xin mà . . . Van cầu đấy! Bà cô của tôi. . . .”
Không đợi nàng cầu xin xong . . . . .
“Thúc thúc hảo.” Tiểu Thư Tình ngẩng cái đầu nhỏ, lớn tiếng hô lên ba chữ. Lâm Duyệt sửng sốt, sau đó cư nhiên nở nụ cười, cảm kích vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó , học bộ dáng của nó, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khoa trương hô: “Thúc thúc hảo.”
Mạc Lặc Nghị Phàm rùng mình, nheo mắt uất giận trừng mắt nhìn khuôn mặt gượng ép cười của Lâm Duyệt, nàng gọi hắn là gì? Thúc thúc? Không chỉ có mình nàng gọi hắn thúc thúc lại còn dạy tiểu Thư Tình cũng gọi hắn thúc thúc? Khinh người quá đáng!
“Ha ha, Nghị Phàm thúc thúc, cám ơn chú đã giúp tôi chiếu cố muội muội, chú thật sự là người tốt nha.” Lâm Duyệt gượng cười ha hả nói: “Nghị Phàm thúc thúc, đã là người tốt thì tốt cho trót, chú giúp tôi mang đứa nhỏ về nhà đi, cám ơn chú trước. Mau đi! Mau về đi thôi!” Trong lòng Lâm Duyệt hò hét, đừng nên trở lại đi, không thì đầu của nàng mau nổ ra mất a.
Toàn bộ đồng nghiệp cùng ban lãnh đạo xung quanh đều giương hai mắt đánh giá màn kỳ quái này, Lâm Duyệt bị đồng nghiệp nhìn thấy xấu hổ vô cùng.
Mạc Lặc Nghị Phàm cười một tiếng, xoay người, một tay đem Lâm Duyệt đang ngồi xổm trên đất nâng lên, cánh tay thon dài vòng qua lưn