
Tác giả: Hà Nại
Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341575
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1575 lượt.
người bình thường, đối với tâm tư khó đoán của hắn,bây giờ cô đã là hữu tâm vô lực.
Đường Lưu Nhan lén lút thở dài, cô gái này... Cứ như vậy bóp méo một thông báo mà từ trước đến nay phải suy nghĩ rất nhiều hắn mới nói ra được.
"Em làm sao mà biết không có tình yêu?"
Chỉ là một câu nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một tiếng sấm động trời, Lâm Cẩm Sắt bỗng nhiên tránh xa hắn, mím môi, ánh mắt đặt toàn bộ lên người hắn, "Anh nói gì vậy?" Tuy rằng âm lượng cảu hắn không gọi là quá lớn, nhưng cô có thẻ chắc chắn rằng, cô không hề nghe nhầm chữ nào trong câu nói đó cả. Nhưng cô vẫn hỏi như vậy bởi vì cô muốn biết động cơ của việc này là gì?
Không thể tin? Khiếp sợ? hay là sự thực?
Đường Lưu Nhan cong ngón tay đặt lên cằm cô, tao nhã nhẹ nhàng vuốt ve, trầm ngâm mỉm cười với cô "Anh nói, chuyện đó chúng ta có thể chầm chậm mà bồi dưỡng, chúng ta, còn nhiều thời gian mà." Bốn chữ sau cùng hắn chậm rãi nói từng chữ một, trong ngữ điệu mặc dù có chứa ý cười, nhưng lại khiến người ta không khỏi sởn da gà.
Lâm Cẩm Sắt trầm mặc. Cuối cùng hắn không mở miệng ra nói từ đó một lần nữa... Kiềm chế sự thất vọng ẩn ẩn trong lòng, cô nói, "Anh sẽ hối hận ."
"Không kịp phong cho em một cái danh hiệu \'Đường phu nhân\', anh sợ có hối hận cũng không kịp nữa." Khẽ hừ một tiếng, Đường Lưu Nhan nhấn ga, tiếp tục lái xe. Lần này tốc độ xe chạy trên đường chậm hơn lần trước rất nhiều, nhưng Lâm Cẩm Sắt cảm giác được trái tim cô đập nhanh hơn, mãnh liệt hơn rất nhiều.
" Không thể cố gắng được nữa, anh chỉ sợ không trói chặt em thì sẽ chẳng có cách nào mà giữ em lại cả."
" Không kịp phong cho em một cái danh hiệu \'Đường phu nhân\', anh sợ có hối hận cũng không kịp nữa."
Cô mãi sau đó mới phát hiện ra, chỉ trong mấy câu nói ngắn ngủi đó, mà hắn đã nói chữ "sợ" tới hai lần. Chẳng lẽ, trong từ điển của ngài minh chủ Đường minh - Đường đại thiếu gia lại có thể xuất hiện từ này sao?
Vật hy sinh
Đúng lúc Lâm Cẩm Sắt vô cùng sững sờ thì Đường Lưu Nhan lại xuyên qua gương chiếu hậu nhìn cô thật sâu, từ lúc chào đời tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vô lực đến thế.
... Thật sự để tâm rồi .
Có một số việc với một số người như thế này, khi không để trong lòng thì mặc kệ tính toán thế nào, đùa nghịch thế nào cũng sẽ không để ý, chỉ khi nào nhập vào tâm, vào cốt, thì lại giống như bị một cây leo quấn chặt lấy, càng muốn giãy dụa thoát ra thì lại càng bị quấn chặt hơn, càng đau đớn thì càng khó quên, đời đời kiếp kiếp, cứ bị tra tấn mãi như vậy, muốn ngừng mà không được.
Người phụ nữ Lâm Cẩm Sắt này, chính là cây leo quấn vào trái tim hắn.
Ai nói hắn không lo lắng mà mặc kệ để cô đi tìm Hứa Thuyền? Chỉ cần vừa nghĩ tới người phụ nữ lập trường không kiên định, máu lạnh này có thể sẽ một đi không trở lại, hắn lại cảm thấy trái tim như bị móng vuốt sắc nhọn của một con mèo cào vào, nhức buốt, khó chịu đến mức hoảng sợ.
Lúc trước hắn cố ý để cô gặp những người nhà Lâm Chấn, cũng đã dự đoán được có thể cô sẽ không chấp nhận nổi chân tướng như thế, thậm chí là sẽ sụp đổ, vì thế hắn còn dùng riêng một dự án kinh doanh để đem Ngô ưu tới Italia ... thực ra hắn chỉ muốn có một người bạn chân thực có thể giúp cô dựa vào mà thôi. Hắn cũng biết người trong xe là một cô gái lạnh lùng đến mức ích kỉ, không có người ở bên cạnh giúp cô vượt qua cửa ải tâm lý khó khăn này thì có lẽ sau này sẽ không có ai có thể tiếp cận nổi cô nữa.
Nhưng hắn cũng hiểu rất rõ ràng, chuyện đó hắn càng tham gia nhiều, khoảng cách giữa cô và hắn cũng càng xa hơn.
Cô gái này không giống như những người phụ nữ khác, hắn "ban ân" cho cô lớn đến mức có thể khiến người khác cảm động rơi nước mắt nhưng cô lại tự cho rằng đó là hắn cho cô một viên đường rồi sẽ cướp lại và tát vào mặt cô, ý đồ của hắn chẳng tốt đẹp gì, giống như loại "mèo mà đi khóc chuột", cho nên cô dùng nguyên nhân đó mà cự tuyệt gần gũi với hắn.
Nhưng hắn sẽ không để cô có lý do mà cự tuyệt mình nữa.
Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, rất nhanh, cục dân đã gần ngay trong tầm mắt .
Khi Đường Lưu Nhan đỗ xe ở một bãi đỗ cách lối vào của cục Dân chính không xa, vẻ mặt Lâm Cẩm Sắt vẫn là kinh hồn bạt vía.
Cô mở cửa xe, gần như tuyệt vọng nói với Đường Lưu Nhan, người đang vươn tay về phía cô, "Đường Lưu Nhan, anh đừng có ép buộc tôi." Cô chưa bao giờ quên, người đàn ông này chính là một con người thay đổi nhanh như chong chóng, hắn có thể dùng tay che trời, thứ khó chấp nhận nhất với hắn chính là việc bị người khác cự tuyệt, nhưng, cô không muốn, cô không muốn cả đời mình sẽ bị chôn vùi như vậy, mượn tay người khác để tự biến mình thành chim yến bị nhốt trong lồng vàng
Không có tình yêu, không có hứa hẹn, thậm chí còn không có cả thứ đơn giản nhất là hoa và nhẫn. Hôn nhân của cô không thể bị quyết định một cách qua loa như thế!
Đường Lưu Nhan đứng ở trước mặt cô, im lặng nhìn cô rất lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng, "Chúng ta sống chung với nhau một năm trước đã, đến lúc đó nếu em vẫn không muốn thì anh sẽ buông tay, thả em đi." Ngữ đ