Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mị Tình

Mị Tình

Tác giả: Hà Nại

Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015

Lượt xem: 1341648

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1648 lượt.

hứ đều quay lại từ đầu, như không có chuyện gì xảy ra
Lâm Cẩm Sắt mỗi ngày đều phải làm thêm giờ, mỗi vụ án đều rất phức tạp và khó khăn dường như khiến cô không có cả thời gian để thở nữa. Lại là điện thoại hỏi han, lại là đối mặt với đương sự không hiểu biết gì, còn phải đến tòa án và viện kiểm sát tìm hiểu. Luật pháp Trung Quốc không phải là hoàn hảo, mặc dù trong đó luật sư có thể lợi dụng sơ hở, nhưng mặt khác, cũng làm cho cô hữu tâm vô lực trong nhiều trường hợp.(Hữu tâm vô lực: có tâm mà không làm được gì)
Hôm nay, cô lết thân xác mệt mỏi ra khỏi tòa nhà, màn đêm đã buông kín, sao phủ đầy trời.
Đồng nghiệp trong sở hầu như đã về hết . Ngay cả thân thể này có làm bằng sắt, nhưng mấy ngày mấy đêm liên miên không ngủ nghỉ, đến siêu nhân cũng không chịu nổi.
Cô không phải siêu nhân, nhưng những thứ rắc rối này là cô để lại vì thế không thể không quan tâm.
Ngã tư ban ngày phồn hoa này đã dần dần yên lặng, ngọn đèn mờ nhạt kéo dài hình ảnh của cô. Chiếc xe nhỏ bé của cô đã đưa đến tiệm bảo trì rồi, muộn như vậy TAXI cũng không còn, cho nên hôm nay cô phải đi bộ về nhà.
Khu này trị an tốt lắm, hơn nữa lúc trước Ngô Ưu buồn lo vô cớ mua sói phun vụ tề dự phòng cho cô, cho nên bước đi của cô một chút cũng không gấp, chậm rãi giống tản bộ. Cô rất muốn hưởng thụ cảm giác đi bộ trên đường. Nghe tiếng bước chân của chính mình, tưởng tượng bước chân nhẹ nhàng như đi trên mây, cảm giác cô đơn cũng dần biến mất.
Một chiếc Lamborghini trắng không tiếng động đi cạnh cô, cô đang cúi đầu, tinh tế đếm từng bước chân, căn bản không chú ý người ngồi trong chiếc xe đi bên cạnh đã nhìn chăm chú cô rất lâu rồi. Cuối cùng, Lamborghini tiến lên một bước, dừng lại trước mắt cô.
Lâm Cẩm Sắt nhíu mày, người này lái xe kiểu gì vậy? Đang muốn vòng qua con quái vật này, thì một giọng nói lãnh đạm quen thuộc lại khiến cô đột nhiên ngẩng đầu,
"Lên xe, anh chở em."
Bóng đêm thâm trầm, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào cửa kính xe kia làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, lúc sáng lúc tối, làm người ta thấy không rõ vẻ mặt anh. Chỉ có cặp mắt màu hổ phách kia, lạnh lẽo lạnh lẽo , cứ yên lặng như vậy nhìn cô.






Nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói
Lâm Cẩm Sắt từng vô số lần tưởng tượng cách bọn họ gặp lại nói chuyện với nhau.
Có lẽ cô sẽ mỉm cười, sau đó nói, "Đã lâu không gặp, anh có khỏe không?" Nếu như thế này, có phải hay không rất vô liêm sỉ?
Hoặc là nói, "Hứa Thuyền, năm đó em xin lỗi anh, em không yêu cầu sự tha thứ của anh, chỉ hy vọng anh quên đi, còn phải luôn hạnh phúc." ...rất buồn nôn, cũng giống như diễn viên trên phim tình cảm mà!
Hoặc nói...
"Nhưng..." Định nói, nhưng cô lại dừng lại, cắn cắn môi, "Hứa Thuyền, xin lỗi anh."
Ánh đèn bên trong xe có chút ảm đạm, ánh đèn đường chiếu vào cửa sổ xe, lúc sáng lúc tối , tay lái vừa chuyển, xe quẹo vào một con đường khác.
Thật lâu sau, lâu đến mức Lâm Cẩm Sắt nghĩ anh không muốn trả lời , đang có chút nản lòng thối chí, thì anh lại chậm rãi mở miệng, "Cẩm Sắt, nhiều năm như vậy, em nợ anh một câu nói."
Gió đêm lạnh lạnh, xuyên qua cửa kính xe từ từ thổi vào, Lâm Cẩm Sắt xoay người qua nhìn về phía Hứa Thuyền, chỉ thấy anh cũng chăm chú nhìn cô, đôi đồng tử màu hổ phách kia thật vô cùng xa lạ.
"Nợ anh... Cái gì?"
"Em không yêu anh." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, so với gió đêm còn lạnh hơn, "Em nợ anh một câu \'Em không yêu anh\' ."
Cơ thể Lâm Cẩm Sắt chấn động, đột nhiên siết chặt ngón tay, "Hứa Thuyền, em..." Đang định mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy dường như anh chưa phát giác sự khác thường của cô, lại tiếp tục chậm rãi nói, "Nhiều như năm vậy, anh luôn chờ những lời này, nhưng người phụ nữ xấu xa này, em chưa bao giờ nói với anh cả."
Lâm Cẩm Sắt trong lòng đau đớn, cắn nhanh môi, cảm giác áy náy thống khổ bắt đầu ở ngực cuồn cuộn lên, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cô nói, "Hứa Thuyền, anh đừng như vậy, anh muốn cho em gánh nặng tội lỗi mãi mãi sao?"
Lamborghini đột nhiên bị phanh lại!
Cơ thể Lâm Cẩm Sắt theo quán tính bị đẩy mạnh về phía trước, lại bị dây an toàn giữ chặt, vai rất đau, nhưng cô đã không còn quan tâm đến nó nữa, bởi vì sắc mặt người đàn ông bên cạnh tái nhợt như tờ giấy, khuôn mặt anh tuấn vì thống khổ mà trở nên khó coi
"Anh đừng thế nào? Lâm Cẩm Sắt, em thật vô cùng ích kỉ! Em không yêu anh thì nên để cho anh chấm dứt tình yêu đó, kẻ lừa đảo như em dựa vào cái gì để cho anh nhớ nhớ thương thương vậy!"
Ngực đau đớn, môi bị cô cắn trắng bệch.
Nước mắt cuối cùng cũng phải rơi.
"Hứa Thuyền, xin lỗi, xin lỗi..." Cô cứ nhắc đi nhắc lại như vậy, nước mắt không khống chế được cứ tràn ra như vậy.
Cô thật không biết lại tổn thương anh sâu đến thế! Giờ phút này cô hận không thể đem chính mình đâm một nhát!
Hứa Thuyền cúi đầu nhìn người phụ nữ anh đã từng rất yêu cũng rất hận này, cô đẹp hơn trước kia, nhưng bộ dáng khi khóc vẫn như vậy không thay đổi chút nào.
Một dòng nước mắt từ hốc mắ