XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Tác giả: Mị Tinh Nhân

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341298

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1298 lượt.

r>"Dạ!"
Lưu Na rón rén tay chân đi tới trước tủ treo quần áo, e sợ tiếng bước chân của mình bị người ngoài cửa phát hiện, đợi cô ấy đi tới tủ treo quần áo, vội vàng mở cửa tủ quần áo ra, chui vào, Lương Ý cũng đi lên trước, thuận đường đóng cửa lại giúp cô ấy.
"Có thể, ông có thể tiến vào!"
Lương Ý rũ mắt, rất sợ lúc này mình giả bộ trấn định sẽ bị người ta phát hiện.
Cửa im lặng bị mở ra, quản gia mang theo một người đàn ông dùng miếng vải đen che mặt đi vào. Trên người người đàn ông mặc một áo dài màu đen và một cái quần dài màu đen. Anh ta che chắn mình cực kỳ chặt chẽ, ngay cả năm ngón tay cũng mang bao tay, tóc quá dà hoàn toàn che gáy anh ta, toàn thân cao thấp cũng chỉ có cặp mắt lập lòe bất định lộ ra ngoài.
Không biết vì sao, Lương Ý cảm thấy anh ta có mấy phần quen mắt.
"Anh ta là ai?" Lương Ý hỏi.
Quản gia liếc nhìn người đàn ông bưng thức ăn phía sau mình, hời hợt hồi đáp. “Mới tới.”
“Tại sao phải che mặt?”Đây là muốn sắm vai siêu nhân ruồi sao?
“Dáng vẻ anh ta xấu xa, sợ hù dọa thiếu phu nhân.”Quản gia để đồ ăn xuống, nhìn Lương Ý nói. “Hiện tại Thiếu phu nhân cảm thấy như thế nào?”
Ánh mắt Lương Ý thủy chung dừng lại trên thân người đàn ông che mặt, lúc trả lời câu hỏi của quản gia có chút không yên long: “Hoàn hảo”
Quản gia thấy thế hiếm khi khẽ nâng khóe môi lên.“Thiếu phu nhân rất để ý cậu ta? Nếu không bảo cậu ta lưu lại hầu hạ cô ăn cơm?”
Người kia đang cúi đầu xuống lúc nghe quản gia đưa ra đề nghị thì con mắt sáng lên, Lương Ý bĩu môi, “Không cần, hai người đi ra ngoài đi. Tự tôi có thể làm.”
Con mắt người đàn ông trở nên ảm đạm khi nghe Lương Ý đáp lời, quản gia vỗ vỗ bờ vai của anh ta, giống như đang an ủi người đàn ông kia. Lương Ý càng cảm thấy kỳ lạ, bất luận là đề nghị vừa rồi của quản gia hay là người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
“Đã như vậy thì chúng tôi đi ra ngoài trước.”Quản gia gật đầu, dẫn người đàn ông rời đi.
Người đàn ông đi theo quản gia, lúc sắp rời đi bỗng nhiên quay đầu lại, dừng bước lại, nhìn lại hướng tủ treo quần áo, hô hấp của Lương Ý cứng lại.
“Tại sao còn chưa đi? Anh quấy rầy tôi ăn cơm.” Cô giả bộ tức giận phẫn nộ quát, cố gắng muốn đuổi bọn họ đi.
Người đàn ông lại làm như không nghe thấy, anh ta chậm rãi lướt qua người Lương Ý, trực tiếp đi về phía tủ treo quần áo, Lương Ý cả kinh thất sắc, vội vàng vọt tới trước tủ treo quần áo, giang hai cánh tay, ngăn cản anh ta mở tủ treo quần áo ra.
“Anh muốn làm gì?”Lương Ý tức giận đằng đằng nhìn anh ta chằm chằm.
Quản gia cau mày đi tới trước mặt người đàn ông, khẽ hỏi người đàn ông.“Sao vậy?”
“Có mùi người khác.”Giọng nói của người đàn ông khan khan, trong giọng nói trần đầy cảm giác nguy hiểm.
Gần đây thính giác của Lương Ý rất là sắc bén nghe rõ những lời nói của người đàn ông, cô kinh ngạc nhìn nhìn người đàn ông, đột nhiên thử dò xét kêu một tiếng: “Sở Du?”
Thân thể người đàn ông cứng đờ, tròng mắt hơi có vẻ kinh hoàng nhanh chóng lấp lánh có hồn kể từ sau khi từ biệt Lương Ý.
“Thiếu phu nhân, cậu ấy không phải thiếu gia.”Quản gia giải vây cho người đàn ông.
Lương Ý nheo mắt lại “Tôi không tin, trừ phi anh ta cởi miếng vải đen ra” Càng nhìn người đàn ông này lại càng thấy giống Sở Dao bất luận là chiều cao,ánh mắt, hay động tác bọn họ đều tương tự.
“Ách, không phải tôi đã nói, dung mạo anh ta rất xấu xí, sẽ hù dọa thiếu phu nhân à.” Quản gia khàn giọng nói.
Lương Ý cười lạnh một tiếng.“Tôi không sợ, cởi ra!”
Mặt quản gia lộ vẻ khó xử liếc nhìn người đàn ông, người đàn ông khẽ cúi đầu,ngón tay đặt trong cái bao nhẹ nhàng đụng chạm lấy quần của mình.”
“Anh ấy chính là Sở Du!” Lương Ý khẳng định.
Quản gia ngẩn ra, hiển nhiên có chút nghi ngờ đối với sự khẳng định của Lương Ý. « Thiếu phu nhân, tại sao cô có thể khẳng định ? »
« Mỗi lần anh ấy khẩn trương đều sẽ dùng đầu ngón tay khẽ chạm quần của mình. » Lương Ý tức giận bất bình nói.
Quản gia trừng mắt nhìn, nhìn về phía người đàn ông, tròng mắt người đàn ông thoáng qua một tia nghi ngờ, hình như không chút nào về sự khẳng định của Lương Ý.
Lương Ý bỗng nhiên cười một tiếng, không hề báo động trước vươn tay, giật mạnh miếng vải đen trên khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô kinh ngạc nhìn người trước mắt, không nhúc nhích, trong mắt mang theo sợ hãi.
Bầu không khí thật sự lúng túng, quản gia đang định mở miệng giải thích thay thiếu gia nhà mình thì Sở Du lại nhíu chân mày, khó có thể chịu được ánh mắt Lương Ý nhìn chăm chú vào mình cấp tốc xoay người lại chạy trối chết.
«Thiếu gia ! »
Quản gia đuổi theo không chút suy nghĩ, ngay cả cửa cũng quên đóng. Mà Lương Ý vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi Lưu Na trong tủ treo quần áo không chịu được gò bó trong tủ treo quần áo, liền lăn một vòng từ trong tủ quần áo ra ngoài, thở gấp gáp.
« Tiểu Ý, bọn họ đã chạy rồi đúng không. » Lưu Na vuốt ngực, cố gắng hô hấp không khí mới mẻ.
Hồi lâu, cô ấy thấy Lương Ý vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, ngửa đầu, phát hiện Lương Ý chỉ ngây ngốc cầm một miếng v