XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Tác giả: Mị Tinh Nhân

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341210

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1210 lượt.

ại làm gì? Không muốn đi học thì đi ra ngoài cho tôi. Đừng làm ảnh hưởng tới bạn học Sở phía sau em học." Thầy giáo đang giảng giải đề thi toán, nhìn thấy cô không ngừng giãy dụa thân thể thì giận tím mặt.
Lương Ý bị thầy giáo toán trách mắng thì oan ức cúi đầu, Lưu Na ngồi ở bên cạnh cô thấy cô cúi đầu thì cũng cúi thấp đầu xuống theo, im lặng dùng hình miệng hỏi cô: cậu sao vậy?
Sở Du cứ nhìn chằm chằm sau lưng tớ. Lương Ý nghiêng đầu dùng hình miệng trả lời cô ấy.
Không phải chứ? Có phải cậu đã làm chuyện gì chọc giận cậu ấy rồi không? Lưu Na phỏng đoán.
Không có! Lương Ý phủ nhận.
Vậy cũng tốt, chỉ là nhìn không có cái gì, nếu cậu ấy đánh cậu, nhớ gọi tớ! Tớ đập bẹp cậu ấy giúp cậu! Lưu Na trượng nghĩa vỗ vỗ ngực mình, sơ ý một chút, dùng lực lớn khiến mình bị sặc.
"Lưu Na, em sao vậy! ?" Thầy giáo toán không nhịn được chất vấn cô ấy.
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Không có việc gì, tự bị sặc, thầy cứ tiếp tục!" Lưu Na vuốt ngực của mình để mình thở thông suốt.
"Hừ!" Thầy giáo toán dùng sức lắc sách giáo khoa trong tay mình, oán hận nhìn chằm chằm hai người bọn Lương Ý, hận không thể đuổi các cô ra khỏi phòng học.
Ngồi ở sau lưng Lương Ý, ánh mắt nóng rực của Sở Du vẫn bám chặt lấy Lương Ý, tay phải nắm bút thỉnh thoảng vẽ ở trên sách giáo khoa. Hồi lâu, giống như là nghĩ tới điều gì làm anh hài lòng, lần đầu tiên khóe miệng anh kéo ra một đường cong, mắt phượng nhỏ dài rủ xuống, trong tròng mắt đen nhánh đều là dịu dàng.
Bạn ngồi cùng bàn ở bên cạnh anh, bạn học Lâm Cường lại bị nụ cười "dịu dàng như mật" bỗng nhiên xuất hiện trên khóe miệng anh dọa cho đến bệnh tim gần như phát tác. Phải biết rằng, anh ta ngồi cùng bàn với Sở Du gần 3 tháng, trong 3 tháng này, đừng bảo là nụ cười, ngay cả vẻ mặt, anh ta cũng chưa từng thấy anh thay đổi. Có lúc ngay cả anh ta cũng hoài nghi, ngồi ở bên cạnh mình không phải là người sống sờ sờ, mà là một tượng gỗ hình người tinh sảo. Hiện tại, tượng gỗ rõ ràng đã nở nụ cười, nói xem, có hù dọa người không? Tình hình này căn bản là phim kịnh dị!
Sau khi tan học
Sở Du dựa vào trước cổng trường ồn ào ầm ĩ, dư âm ánh trời chiều đều hắt lên trên ngũ quan của anh, gương mặt tuấn tú trắng nõn dát lên một tầng màu vàng kim nhàn nhạt. Thân hình cao ngất càng làm cho anh đang đứng trong đám học sinh trung học như hạc đứng trong bầy gà, đưa tới không ít ánh mắt nam sinh nữ sinh.
Các thiếu nữ đứng ở cách đó không xa, sắc mặt ửng hồng nhỏ giọng thảo luận với bạn mình.
"Chúng ta có nên đi lên bắt chuyện với anh ấy hay không?" Một thiếu nữ tóc dài trong đó nói vô cùng hưng phấn.
"Không tốt đâu. Anh ấy không thích người khác quấy rầy anh ấy." Cô gái tóc ngắn e sợ nhìn trộm anh một cái, rất nhanh liền cúi đầu.
Thiếu nữ tóc dài không vui chu miệng lên, "Tớ không giống, dáng người tớ xinh đẹp như vậy, anh ấy mới không cảm thấy tớ quấy rầy anh ấy!" Tràn đầy tự tin đá lông nheo, người nào đó lại quay mặt qua.
"Hừ! Tớ mới không tin. Tớ muốn đi lên nói chuyện với anh ấy." Dứt lời, bước tới.
"Lâm Lâm. . . . . ."
Các thiếu nữ cùng một phe với thiếu nữ tóc dài nhìn thấy cô ta đi tới, cũng vội vàng đi theo, hy vọng thiếu nữ tóc dài có thể bắt chuyện khiến mình cũng có thể nói với anh mấy câu.
"Hắc, tớ tên là Lâm Lâm, nữ sinh lớp 6/12, chúng ta có thể kết giao làm bạn không?" Thiếu nữ tóc dài ỏn ẻn nói.
Tròng mắt Sở Du thoáng qua một tia không kiên nhẫn, giơ tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút.
"Bạn học Sở, cậu không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cậu à? Cậu có biết cậu làm vậy là rất không có lễ phép hay không?" Thiếu nữ tóc dài giận dữ ngút trời lớn tiếng chất vấn anh.
Cô gái tóc ngắn kéo kéo cánh tay cô ta, nhỏ giọng khuyên lơn cô ta, "Lâm Lâm, thôi đi. Chúng ta không nên quấy rầy cậu ấy."
Sở Du vẫn không nói chuyện, mắt phượng thon dài chứa đầy tức giận, cả người tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, thiếu nữ tóc dài bị ánh mắt đáng sợ của anh dọa sợ hết hồn, lui lại phía sau mấy bước.
Thiếu nữ bên cạnh thấy thế, liền tranh thủ kéo cô ta ra.
"Đúng , đúng, thôi đi, chúng tớ không phải cố ý quấy rầy cậu, bây giờ chúng tớ đi." Cô gái tóc ngắn vội vàng cúi thấp đầu nói xin lỗi.
Thiếu nữ tóc dài không cam lòng, muốn tiếp tục "lấy lại công đạo" cho mình, lại bị các thiếu nữ lôi "vèo" đi.
Các thiếu nữ rời khỏi khiến cơn tức giận của Sở Du chậm rãi lắng xuống, trong ghế xe màu đen phía ngoài cổng trường có một người đàn ông trung niên đi ra, chỉ thấy người đàn ông cung kính hỏi, "Thiếu gia, chúng ta còn chưa đi à?"
"Chờ thêm chút nữa!" Anh nâng cổ tay lần nữa, trong con ngươi tràn đầy không kiên nhẫn.
Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Sở Du, nhẹ giọng nói: "Như vậy, thiếu gia, tôi trở về trong xe chờ cậu trước."
"Ừm." Sở Du lạnh lùng đáp lại.
Người đàn ông bước nhanh ra cổng trường học, mở cửa xe, ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi.
Hồi lâu, Sở Du rốt cuộc thấy Lương Ý đạp xe chở Lưu Na lấy tốc độ tựa như rùa chạy hướng cổng trường học.
Lúc cách cổng trường học tầm 30 mét, họ n