Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mờ Ám

Mờ Ám

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Ngày cập nhật: 04:12 22/12/2015

Lượt xem: 1341634

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1634 lượt.

uyên dần đông cứng lại, khoé môi xuất hiện nụ cười lạnh lẽo. Vu Tiệp quay sang, nhìn theo ánh mắt anh, cô bỗng ngẫn người, Lâm Ngữ Âm?!
Với bộ lễ phục gợi cảm, mái tóc búi gọn sau gáy, Lâm Ngữ Âm có vẻ chín chắn hơn nhiều. Ánh mắt cô ta không tỏ ra ngạc nhiên lắm, chậm rãi tiến lại đứng trước mặt họ, mỉm cười lên tiếng: “Cô Vu, xin chào!”. Nói xong, cô lịch sự đưa bàn tay trắng muốt ra.
Vu Tiệp ngẩn ngơ mấy giây rồi nhanh chóng mỉm cười, bắt tay Lâm Ngữ Âm: “Chào chị”.
Cuối cùng, Tấn Tuyên cũng lên tiếng: “Cô đã nói sẽ không đến mà?”. Trước khi đi anh đã hỏi Lâm Ngữ Âm, nếu cô ta định đến thì anh sẽ không gọi Vu Tiệp, ai ngờ cô ta lại đột ngột xuất hiện.
“Sao nào? Không hoan nghênh tôi à?” Lâm Ngữ Âm cười nhã nhặn, ánh mắt lại nhìn Vu Tiệp lúc này sắc mặt đã hơi nhợt nhạt.
Tấn Tuyên khẽ vỗ vai Vu Tiệp, dịu giọng nói: “Em vào trước đi, anh đến ngay” nói xong, anh đưa thiếp mời cho cô.
Vu Tiệp đưa mắt nhìn Tấn Tuyên, rồi lại nhìn Lâm Ngữ Âm nãy giờ vẫn mỉm cười. Cô lo lắng không biết việc bị Lâm Ngữ Âm phát hiện có ảnh hưởng đến Tấn Tuyên không? Cô cố gắng nén nỗi lo lại, thấp thỏm đi vào trong hội trường.
Tấn Tuyên nhìn Lâm Ngữ Âm hỏi: “Nói đi, cô muốn thế nào?”
Lâm Ngữ Âm nhìn gương mặt căng thẳng của anh không nhịn được cười: “Em đáng sợ đến thế à? Yên tâm, em đến đây không phải để cô ấy khó xử”. Nói xong, cô đưa mắt nhìn theo bóng Vu Tiệp.
Tấn Tuyên mím môi, không đoán ra ý đồ của cô ta nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cô ta làm tổn thương Vu Tiệp.
Lâm Ngữ Âm cười khẽ: “Cô ấy khác trước rồi”. Hôm nay, Vu Tiệp mặc một bộ sườn xám không tay cách điệu, đường cắt may khéo léo làm nổi bật mọi đường nét của cơ thể, một bông hoa nhã nhặn đính trên đườn viền áo, vùa gợi cảm lại vừa đáng yêu. Cô không còn là cô gái thanh tú chỉ mặc áo phông nữa, đoá hoa nhỏ này dần dần nở rộ ra nét đẹp mê người dưới sự hướng dẫn của Tấn Tuyên. Lâm Ngữ Âm nhìn theo, lòng bỗng thấy chua xót, tại sao cô ấy lại may mắn đến thế?
“Ngữ Âm, Vu Tiệp đến đây không có mục đích khác, là tôi đã đưa cô ấy đến đây”. Tấn Tuyên sa sầm mặt, anh không muốn Lâm Ngữ Âm hiểu lầm, rồi nói linh tinh với tổng công ty, như thế sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vu Tiệp.
“Em có nói gì à?” Lâm Ngữ Âm thấy anh giải thích thì cười nói. “Em chỉ vô tình nghe nói lúc đi công tác anh luôn có mỹ nữ bên cạnh nên tò mò muốn biết là ai thôi, không ngờ lại là cô ấy”.
Vốn dĩ, Lâm Ngữ Âm còn ngỡ Tấn Tuyên bản tính không đổi, lại bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng cô rất bất ngờ khi thấy tấm ảnh nhân viên chụp lại, hai người đang thân mật đi cạnh nhau là Tấn Tuyên và Vu Tiệp. Nhìn hai gương mặt rạng rỡ hạnh phúc ấy, cô đành tự mỉa mai, là do cô đã đánh giá thấp tình cảm của Tấn Tuyên với Vu Tiệp rồi.
“Cô đừng làm khó cô ấy” Tấn Tuyên vẫn chưa xác định được mục đích của cô ta, anh muốn một lời hứa.
“Trong mắt anh, em chỉ là một mụ phù thuỷ độc ác thế sao?” Lâm Ngữ Âm khẽ lắc đầu nói. “Bên cạnh anh có thêm trợ lý thì có gì là không được?”
Đôi mắt Tấn Tuyên dần sẫm lại, Lâm Ngữ Âm không phải đến để gây chuyện.
“Có điều anh vẫn phải chú ý vì chuyện này mà đến tai bố em thì e rằng không tốt lắm”. Lâm Ngữ Âm cười nhẹ, báo trước cho Tấn Tuyên vì bố cô cũng quen Vu Tiệp, chuyện này mà lộ ra ngoài thì sẽ gặp phiền phức lớn. Cô nói xong liền quay người đi vào trong.
“Cảm ơn cô, Ngữ Âm”. Giọng nói trầm ấm của Tấn Tuyên vang lên, Lâm Ngữ Âm khựng lại, gương mặt nở nụ cười an ủi rồi tiếp tục bỏ đi. Trước kia họ là đồng nghiệp, bây giờ chắc cũng xem như là bạn rồi, cô thấy vậy là đủ.
Tấn Tuyên đưa chi nhánh công ty ở Singapore vào quỹ đạo với tốc độ nhanh nhất. Sau đó, Lâm Ngữ Âm phụ trách nghiệp vụ ở đó, anh lại tuân theo sự sắp xếp của công ty mà chuyển đến quốc gia khác, mở rộng nghiệp vụ hơn. Công ty hết lời khen ngời thành tích xuất sắc của anh, Tổng giám đốc Lâm sau khi nghe Lâm Ngữ Âm đề cử anh thì càng tán thưởng hơn, ông rất yên tâm khi giao trọng trách đó cho Tấn Tuyên.
Vu Tiệp thấy gánh nặng trên vai anh mỗi lúc một lớn, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ anh phần nào.
Vu Tiệp theo anh bôn ba khắp nơi nhưng không thể quá nhiều vì sợ gia đình phát hiện, cô còn phải lo công việc của bản thân, bảo đảm mọi thứ đều hoàn thành đứng thời hạn. Có lúc, Tấn Tuyên thấy cô mệt đến mức ngủ vùi trước máy tính thì rất xót xa, bế cô về giường. Cho dù anh không tình nguyện đến mức nào thì rốt cuộc cũng vẫn khiến Tiểu Tiệp mệt mỏi theo.
Nhưng khi tỉnh lại, Vu Tiệp luôn nở nụ cười rạng rỡ với anh, một câu nói đơn giản đủ khiến trái tim anh ấm áp như mặt trời mùa xuân: “Chỉ cần được ở bên cạnh anh thì dù đi đâu em cũng vậy thôi”.
Đôi tình nhân yêu nhau sâu sắc chỉ có thể khích lệ lẫn nhau, bước tiếp trên đoạn đường khó khăn vất vả.






Lời cầu hôn ở thành cổ
Trong vội vã tất bật, mùa hè đã đến, Tấn Tuyên ra nước ngoài được hơn 10 tháng mà anh vẫn chưa một lần về nhà. Ông bà Tấn tuy rất nhớ nhưng trò chuyện qua mạng hàng ngày nên cũng miễn cưỡng giải