XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mờ Ám

Mờ Ám

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Ngày cập nhật: 04:12 22/12/2015

Lượt xem: 1341674

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1674 lượt.

g bừng, cô không tìm anh mà lại gọi vào điện thoại của anh, nhưng, điều khiến anh tức giận hơn là, nếu cô tìm Trịnh Phong, thì tối qua… MK, đôi mắt anh hơi nheo lại, Trịnh Phong! Nếu cô dám làm như tối qua với Trịnh Phong, chắc chắn anh sẽ giết cậu ta!
“Anh cút ra!” Vu Tiệp bị anh quát thì cũng cuống lên, đụng phải anh cũng toi đời rồi còn gì! Trên người ngoài một tấm khăn tắm khoác hờ, còn lại đều lồ lộ ra, anh dám cởi quần áo cô!!!
“Tiểu Tiệp!” Tấn Tuyên điên lên túm chặt lấy hai tay cô giữ hai bên đầu, mèo hoang lên cơn cũng phải có mức độ chứ, nếu không phải đêm qua anh chịu đựng và ở bên cô một cách vĩ đại, thì không biết cô đã phải gặp những chuyện gì nữa!
“Anh đứng dậy, đứng dậy mau!!!” Vu Tiệp xấu hổ quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn anh, cơ thể đè sát lên người cô đã bộc lộ dục vọng của anh.
Thấy sắc mặt mỗi lúc một đỏ hơn của cô, cuối cùng anh cũng biết cô đang tức giận điều gì, khóe môi nhếch lên, anh cười khẽ: “Muốn ăn em thì đã ăn từ lâu rồi.” Lật người một cái, eo vẫn choàng một tấm khăn bông, anh bước vào nhà tắm.
Vu Tiệp tiếp tục trùm chăn kín đầu, rúc vào trong chăn bất chấp có ngạt thở hay không. Cô bị nhìn thấy hết rồi, Tấn Tuyên chết tiệt, nhân cơ hội cô không tỉnh táo để cởi quần áo cô!
Cô vạch chăn ra, thò đầu nhìn ngó, quần áo ở trên giường khác. Cô căng thẳng cuốn chặt người vào chăn, nhảy xuống giường túm lấy quần áo, ướt hết cả! Ướt cũng mặc kệ, cô luống cuống mặc quần áo vào. Chỉ cần nghĩ đến việc Tấn Tuyên nhìn thấy hết cơ thể lõa lồ của mình, trong đầu đã ong ong, gương mặt cũng bắt đầu nóng hực.
Tấn Tuyên ra khỏi nhà tắm, đã mặc xong quần áo, đầu tóc ướt sũng vẫn còn rỏ nước, gương mặt vẫn chưa lau khô. “Quần áo ướt mà còn mặc?”
Vu Tiệp phớt lờ anh, quấn chặt khăn bông chạy vào nhà tắm.
Vu Tiệp gắng sức khóa cửa thật kỹ, mở vòi hoa sen, nước ấm nóng chảy lên người cô, giờ mới cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là cổ như bị người ta đứng sau chém một phát, mỗi lần xoay vặn đều nhức nhối không chịu nổi. Cơ thịt trên tay trên lưng đều tê liệt, chân cũng bải hoải đứng không vững.
Cô đưa bàn tay bị thương lên, nhìn vết thương rất dài ấy, đầu óc hỗn loạn vô cùng, tất cả mọi ký ức đều dừng lại ở khoảng thời gian trước khi bị thương. Còn những chuyện xảy ra sau đó, cô không còn nhớ nữa. Cô gắng sức lắc mạnh đầu, nhưng vẫn không cách nào nhớ ra được.
Cô và Tấn Tuyên trần trụi nằm trên một chiếc giường, trời ơi, cô thật không dám nghĩ tiếp nữa! Và cả những vết đo đỏ trên ngực anh, Vu Tiệp đau khổ ôm lấy mặt, mặc cho nước chảy trên người. Sao lại bắt cô gặp phải chuyện xui xẻo thế này!!!
Lâm Hựu Nam, đúng, chính cậu ta hại cô, tại sao cậu ta lại đối xử với cô như thế? Tuy có lúc cô cũng nghiêm khắc, song cô tự vấn thấy mình không hề có xung đột gì to tát với cậu ta, cô chỉ là gia sư, tại sao cậu ta lại hại cô?
Vu Tiệp ở trong nhà tắm một lúc lâu với tư duy hỗn loạn, sau đó mới mặc quần áo ướt vào rồi ra ngoài.
Tấn Tuyên đang ngồi bên mép giường, đưa mắt liếc nhìn cô.






Cô lại muốn cứu người đã hại mình
“Thay quần áo ướt đi.” Tấn Tuyên đưa một bộ quần áo mới sạch sẽ từ trên giường cho cô. Vu Tiệp mặt đỏ bừng bừng, vì anh lại còn mua cả quần áo lót cho cô! Cô thật không muốn sống nữa!
“Đi, chắc chắn sẽ vừa.” Tấn Tuyên phớt lờ vẻ thẫn thờ xấu hổ của Vu Tiệp, đẩy cô vào phòng tắm.
Vu Tiệp thay xong quần áo bước ra, trong lòng rối bời bời, vừa xấu hổ lại ngượng ngập, mắt không dám nhìn Tấn Tuyên nữa.
Tấn Tuyên cũng đã thay bộ quần áo mới, ngón tay kẹp một điếu thuốc, liếc nhìn cô một cái: “Không sao rồi chứ?”
“Mẹ kiếp, thằng nhóc đó chán sống rồi, phải dạy cho nó một bài học mới được.” Tấn Tuyến tức tối hất tay cô ra, tiếp tục nhấn phím di động.
Bỗng một tràng tiếng chuông di động réo rắt vang lên, trên màn hình nhấp nháy ba chữ “Lâm Hữu Nam”.
Tấn Tuyên vừa nhìn thấy tên nhóc đó lại dám gọi điện thoại đến thì vội nhấn phím nghe, mắng phủ đầu ngay: “Mày còn dám gọi đến đây à?”
Vu Tiệp lườm anh một cái, anh định làm gì chứ? Định đánh người ta một trận à, cô nghĩ thế nên vội đến cướp lại điện thoại.
“Cái gì?” Tấn Tuyên trợn mắt đờ đẫn, nhìn Vu Tiệp với vẻ mặt không chút biểu cảm, “Cục cảnh sát gọi tới.”
Tay Vu Tiệp khựng lại giữa không trung, cả người đổ nghiêng dựa vào Tấn Tuyên, cục cảnh sát? Lâm Hữu Nam? Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, trò quái gì thế này?
Tấn Tuyên tiếp tục “ừ ừ” “được được” với điện thoại, nói một thôi một hồi không dứt mà đầu óc Vu Tiệp vẫn chưa tỉnh táo ra.
Rồi anh gập điện thoại lại, lật mặt sau và nhanh chóng tháo pin ra, nhét vào túi áo.
“Không sao, chúng ta về nhà.” Nụ cười bên khóe môi của anh khiếp Vu Tiệp hoa mắt, rốt cuộc là chuyện gì đây, sao anh bỗng đang phẫn nộ lại biến thành tươi cười hỉ hả thế kia.
“Tóm lại là điện thoại nói gì vậy?” Vu Tiệp nắm tay anh, kéo anh ngồi xuống giường.
“Cái đấy gọi là trời tạo nghiệt thì có thể oán, tự tạo nghiệt thì không thể sống ấy mà!” Tấn Tuyên vui vẻ véo má Vu T