XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mờ Ám

Mờ Ám

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Ngày cập nhật: 04:12 22/12/2015

Lượt xem: 1341686

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1686 lượt.

tiếp, đó là một người phụ nữ rất tốt, rất lịch sự, tuy cô đến Lâm gia không nhiều, nhưng lần nào bà cũng ân cần mang trà đưa nước đến cho cô, và bày rất nhiều hoa quả để ăn nhẹ.
“Chào **** Vương.” Vu Tiệp vào nhà, theo bà đến thư phòng, **** Vương đứng ngoài khẽ gõ cửa: “Lâm tiên sinh, cô Vu đến rồi.”
“Vào đi.” Một giọng nói trầm trầm, Lâm Chấn Đông.
Vu Tiệp gật đầu với **** Vương rồi đẩy cửa vào.
“Cô Vu, mời ngồi.” Lâm Chấn Đông ngồi trên chiếc sô-pha dài trong phòng, nhìn thấy cô thì tỏ vẻ vui mừng.
“Lâm tiên sinh, chào ông.” Không rõ lắm ý định hôm nay ông gọi cô đến là gì.
Lâm Chấn Đông bảo **** Vương pha hai tách trà mang đến.
“Cô Vu, lần trước rất cám ơn cô đã làm chứng cho A Nam.” Lâm Chấn Đông ngồi dựa ghế, mỉm cười.
“Đừng khách sáo, Lâm Hữu Nam bây giờ ổn chứ?” Chắc cậu ta không sao rồi.
“Nó cũng ổn, cô Vu có phải vì A Nam gặp chuyện nên không đến nữa?” Lâm Chấn Đông nhìn cô vẻ nghi ngại.
Vu Tiệp ngẩn người, Lâm Chấn Đông không biết chuyện Lâm Hữu Nam hạ thuốc cô, đúng thế, chắc cậu ta sẽ không nói ra đâu. “Tôi thấy không được tiện lắm.”
“Haizzz, tôi cũng biết thằng con trai tôi rất khó dạy. Từ khi nó trở về, tôi sợ nó lại ra ngoài gây chuyện nên lại tìm gia sư cho nó, vốn định quản lý nó thật chặt, ngờ đâu đổi đến mấy người rồi mà nó vẫn không hài lòng.” Lâm Chấn Đông ảo não lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
“Có lẽ đi học rồi thì sẽ ổn hơn.” Nghỉ hè nên rảnh rỗi, mới nghĩ chuyện vui chơi suốt ngày.
“Cô Vu, cô có thể quay lại dạy thêm cho A Nam không?” Lâm Chấn Đông đưa tay gạt tóc ra phía sau, vài sợi tóc bạc thấp thoáng.
Vu Tiệp đờ người, ông ta vẫn muốn cô dạy thêm cho Lâm Hữu Nam? Vu Tiệp chỉ biết thẫn thờ nhìn ông, phải từ chối thế nào đây?
“Là do A Nam chủ động đề nghị.” Lâm Chấn Đông đưa tách trà đến trước mặt cô.
Vu Tiệp càng kinh ngạc, Lâm Hữu Nam ư, sao lại thế được? Cậu ta còn muốn gì nữa? Lẽ nào lần trước lừa gạt cô vẫn chưa đủ?
“A Nam cứ nhờ tôi mời cô quay lại, bảo rằng nếu cô dạy thì nó sẽ học hành nghiêm chỉnh.” Ánh mắt Lâm Chấn Đông cũng đầy vẻ ngờ vực, cô gái trẻ trước mặt ông có bản lĩnh gì mà có thể khiến đứa con trai ngỗ ngược của ông ngoan ngoãn nghe lời.
“Lâm Hữu Nam, cậu ấy…” Vu Tiệp nhấp một ngụm trà, mượn cớ để che giấu nỗi bàng hoàng trong lòng, cô không rõ nữa, Lâm Hữu Nam rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?
“Cô đợi một chút, A Nam nó đang ở nhà, tôi gọi nó đến.” Lâm Chấn Đông bước ra, Vu Tiệp há miệng định gọi ông lại, nhưng ông đã biến mất nhanh chóng.
Lâm Hữu Nam rốt cuộc là muốn gì đây? Rõ ràng cậu ta biết mình đã làm gì, sao còn dám tìm cô, cô tuyệt đối sẽ không mắc lừa lần thứ hai đâu.
“Vu Tiệp.” Lâm Hữu Nam vừa nhìn thấy Vu Tiệp, đôi mắt đã sáng bừng, gương mặt toát ra sự vui mừng.
“Gọi là cô Vu.” Lâm Chấn Đông khẽ vỗ vai con trai, cười giả lả nhìn Vu Tiệp.
Vu Tiệp cười gượng gạo, ánh mắt nhìn Lâm Hữu Nam chằm chằm, nhưng lại không dám tỏ ra khó chịu trước mặt Lâm Chấn Đông.
“Bố, con muốn nói chuyện riêng với cô Vu.” Lâm Hữu Nam nhìn bố ra hiệu cho ông đi, Vu Tiệp thoáng thấy căng thẳng, cậu ta lại muốn gì nữa?
Lâm Chấn Đông liếc nhìn Vu Tiệp rồi lại nhìn con trai: “Hai người trò chuyện đi.” rồi quay người bỏ ra ngoài.
“Cậu lại muốn gì đây?” Vu Tiệp cau mày, trừng mắt nhìn.
“Đừng hiểu lầm. Em thật sự mong chị quay lại dạy em.” Lâm Hữu Nam tiến đến bên cô. Vu Tiệp dựa ra sau một cách cảnh giác, muốn cách xa cậu ta hơn. Cô không tin lời cậu tí nào.
“Vu Tiệp, em nói thật đấy, hôm ấy chị còn đến cục cảnh sát giúp em, em thật sự thấy rất hổ thẹn.” Lâm Hữu Nam nhìn cô vẻ thành thực, gương mặt đầy nét hối hận.
Vu Tiệp nghi ngờ nhìn cậu, lời cậu ta nói có tin được hay không?
“Bố em đã nói, nếu em không thể đậu đại học trong nước thì sẽ đưa em ra nước ngoài, em không muốn đi, chị giúp em với.” Lâm Hữu Nam ngồi cạnh cô, van nài vẻ đau khổ.
“Nhưng tôi…” Tim cô lại bắt đầu dao động, vừa muốn từ chối, nhưng đồng thời cũng thấy mềm lòng.
“Em bảo đảm, tuyệt đối không chọc chị giận nữa, cũng tuyệt đối không làm hại chị.” Lâm Hữu Nam đưa tay lên trời thề thốt.
“Em muốn học thêm thật à?” Cuối cùng sự mềm lòng đã chiếm thế thượng phong.
“Thật mà, em không gây họa nữa đâu!” Lâm Hữu Nam nghe cô bảo thế thì thở phào, vui vẻ nói, “Em bảo bố em tăng lương cho chị.”
“Không cần, nếu em thật sự muốn học, chị… có thể nhận lời.” Vu Tiệp hít một hơi sâu, có lẽ Lâm Hữu Nam chỉ nhất thời ham chơi mới đối xử với cô như thế.
“Tuyệt quá, cám ơn chị, Vu Tiệp.” Lâm Hữu Nam sung sướng nắm chặt tay cô, rồi lao ra cửa hét, “Bố, Vu Tiệp đồng ý rồi.”
Lâm Chấn Đông bước vào, nở nụ cười nhìn Vu Tiệp: “Cô Vu, cám ơn cô.”
Vu Tiệp mỉm cười, gật đầu.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý, có lẽ cô luôn cho rằng bản chất Lâm Hữu Nam không xấu, mà cậu lại rất thông minh, nếu cố gắng thì sẽ đạt được thành tích tốt.
Lâm Chấn Đông quả nhiên đã tăng lương cho cô, mà còn nhận lời buổi tối bảo lái xe đưa cô về. Vu Tiệp thấy như thế thì quá trịnh trọng, cuối cùng vẫn khéo léo từ chối.
Công việc dạy thêm đầu t