
Anh Có Thể Dừng Bước Lại Vì Em Không?
Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian
Ngày cập nhật: 04:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341684
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1684 lượt.
là tiếng trái tim anh tan vỡ!
Mắt Vu Tiệp đỏ hoe, đau lòng cực độ nhưng vẫn sải bước bỏ đi, chạy xuống lầu.
Tấn Tuyên, hận em đi, căm ghét em đi, em đã từ bỏ tình yêu của anh, em không còn tư cách có được hạnh phúc nữa.
Đấng cứu rỗi lại là Lâm tiểu đệ
Mùa thu đến thật rồi, sau một cơn mưa lạnh lẽo, không ai phủ nhận được rằng mùa hè đã kết thúc.
Tâm trạng con người có liên quan đến thời tiết không? Có, nhìn vẻ mặt nặng nề của Tấn Tuyên mấy hôm nay là biết. Anh rất ghét trời mưa, ghét đến mức để lộ ra ngoài mặt.
Lâm Ngữ Âm cảm nhận rõ sự bức bối của Tấn Tuyên. Ai chào hỏi gì anh cũng tỏ ra vẻ e ngại khiến Lâm Ngữ Âm thấy rất lạ. Chẳng phải Vu Tiệp không muốn bỏ cuộc sao? Thấy điệu bộ của anh thì rõ ràng họ đã xảy ra chuyện, hơn nữa lại rất phức tạp! Chẳng lẽ Vu Tiệp đã hiểu ra, không tranh giàng với mình nữa?
Lâm Ngữ Âm cố nén suy nghĩ đó lại, gọi Tấn Tuyên đến văn phòng.
Đang định qua đường thì phía sau có tiếng gọi vọng đến, Tấn Tuyên ngẩn người, chậm rãi quay lại nhìn. Anh nheo mắt lại, dần hồi tưởng lại, cuối cùng đã nhớ ra, Lâm Hữu Nam!
Lâm Hữu Nam đứng ở cổng toà nhà, nhìn thấy anh quay lại từ phía xa bèn chạy đến chỗ anh, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh”.
Tấn Tuyên hơi nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn cậu, họ thì có chuyện gì mà nói. Tấn Tuyên nhếch mép, khẽ hừ một tiếng rồi quay người đi sang đường.
“Chuyện của Vu Tiệp” Lâm Hữu Nam có lẽ không ngờ được anh lại bỏ đi nên vội vã hét lên.
Tấn Tuyên đã nhấc chân lên nhưng rồi lại thu về, quay người lạnh lùng nhìn vẻ mặt sốt ruột của Lâm Hữu Nam, ánh mắt bắt đầu tỏ ra do dự.
“Không vì chị ấy thì còn lâu tôi mới gặp anh”. Lâm Hữu Nam nhìn anh, hậm hực lườm một cái. Đừng tưởng cậu thích gặp Tấn Tuyên, nếu không phải vì Vu Tiệp thì cậu thèm vào, cứ để mặc anh ta buồn bực chết quách đi, ai bảo lần nào Tấn Tuyên cũng không nể mặt cậu.
Cuối cùng, Tấn Tuyên cũng mở miệng: “Chuyện gì?”
Lâm Hữu Nam cau mày nhìn anh: “Nói ở đây? Anh không sợ cảm lạnh, nhưng tôi sợ tóc mình bị hỏng mất”. Cậu không định nói chuyện ở đây vì nếu bất cẩn sẽ bị bố và bà gái già kia phát hiện ra mất.
Hai người vào một quán cà phê gần đó, phục vụ mang cho mỗi người một ly nước lọc rồi lui xuống.
Lâm Hữu Nam trừng mắt với Tấn Tuyên, đồ hẹp hòi, cà phê cũng không mời mình, sao mình lại đến giúp anh ta nhỉ? Bỏ đi, bỏ đi, tên này có lẽ chỉ biết quan tâm Vu Tiệp thôi. [tội bạn LHN woa đến jup mà chỉ đc ly nc lọc '>
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tấn Tuyên bắt đầu tỏ ra nóng nảy, tên quỷ nhỏ kia có chuyện gì, có thì nói nhanh lên, anh chẳng rãnh rỗi nói chuyện phím với cậu ta.
“Có phải anh từ chối đi Singapore không?” Lâm Hữu Nam bất lực, thôi kệ, vòng vo mãi cậu cũng mệt, cứ nói thẳng ra thì hơn.
Tấn Tuyên trợn mắt không nói gì, đôi mắt dài mỗi lúc một nheo lại, cậu ta định đến đây nói chuyện chơi thôi à?
“Vu Tiệp có muốn anh đi không?” Lâm Hữu Nam cũng nhăn mặt, không chịu phối hợp thì lão đâu mặc xác nhé.
“Nói vào vấn đề chính đi”. Tấn Tuyên không còn chút kiên nhẫn nào nữa, quả nhiên làm lãng phí thời gian của anh. “Không có gì thì về nhà chơi đi”.
Lâm Hữu Nam nghe thế thì nổi cáu, loại người gì thế này, nếu không vì Vu Tiệp thì đánh chết cậu cũng không thèm quan tâm chuyện của anh ta: “Mẹ kiếp, tôi chưa nói xong mà anh sốt ruột cái gì, thảo nào Vu Tiệp không cần”.
Ầm, câu nói này như dây dẫn lửa, cơn giận của Tấn Tuyên đã bùng nổ: “Liên quan chó gì đến cậu”.
Những người xung quanh đều giật nảy mình vì tiếng gầm của Tấn Tuyên, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía hai người.
Lâm Hữu Nam cũng giật thót mình sợ hãi, ngượng ngùng liếc nhìn mọi người, khẽ cảm thán. Thôi bỏ đi, xem như lão đây sợ anh, bây giờ không chọc anh nữa. [ bó tay bạn LHN '> “Tôi đến đây là để báo cho anh biết, có lẽ Lâm Ngữ Âm đã gặp riêng Vu Tiệp”.
Cơn giận trên mặt Tấn Tuyên vẫn chưa tan, anh trừng trừng nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên sắc nhọn, lặng lẽ đợi Lâm Hữu Nam nói tiếp.
“Tôi biết chuyện anh từ chối ra nước ngoài, cãi nhau với gia đình, thậm chí ngay cả Vu Tiệp cũng rất áp lực. Lâm Ngữ Âm luôn tìm cách để anh đồng ý, mà anh không chịu thì chị ta sẽ không buông tha đâu, nên chắc chắn chị ta đã tìm đến Vu Tiệp. Hôm qua, tôi đã gặp Vu Tiệp, thấy chị ấy buồn nên đoán là những lời Lâm Ngữ Âm nói đã có tác dụng” Lâm Hữu Nam chậm rãi nói.
“Sao cậu biết Lâm Ngữ Âm đã đến tìm Vu Tiệp?” Tấn Tuyên từng bước chứng thực suy nghĩ của mình.
“Tôi nghe chị ta nói nếu Vu Tiệp vẫn đeo dính lấy anh thì chị ta sẽ tìm cách đối phó”. Lâm Hữu Nam nhớ đến giọng điệu chị ta thì lại thấy giận dữ. Chị ta dám ra tay với Vu Tiệp cậu sẽ không để chị ta đắc ý. [đúng là A Nam '>
“Vu Tiệp chưa chắc đã nhận lời” Tấn Tuyên vẫn nghi ngờ.
“Vậy tại sao anh lại ủ rũ? Nếu Vu Tiệp không nói gì với anh thì anh buồn phiền cái quái gì chứ?” Lâm Hữu Nam chịu không nổi, hừ mũi tỏ vẻ khinh thường. Nghĩ cậu là trẻ con à, trên mặt anh ta viết rõ bốn chữ “Tôi rất buồn phiền” còn gì.
Tấn Tuyên tư lự một lúc