
Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian
Ngày cập nhật: 04:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341670
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1670 lượt.
hẳng nói gì.
«Có muốn uống nước ngọt không ? »,Nhóc Trịnh thì thầm hỏi.
Vu Tiệp nhước lên nghĩ ngợi : « Để tôi mua ». Nói xong không đợi câu trả lời, cô đã xách túi chạy ra khỏi phòng tự học trong thư viện.
Nhóc Trịnh lo lắng chạy theo sau. Từ xa đã thấy cô đang cắm đầu cắm cổ chạy, nhóc Trịnh không lên tiếng, chỉ bám theo.
Vu Tiệp đã chạy qua tiệm tạp hóa rồi, cô định đi đâu? Nhóc Trịnh ngờ vực chạy theo.
Cuối cùng, Vu Tiệp cũng dừng lại ở vườn hoa, tay chống vào gốc cây, thở hổn hển. Nhóc Trịnh tiến lại gần, đến cạnh cô gọi khẽ: “Vu Tiệp!”.
Vu Tiệp cúi đầu, chỉ mải thở, có lẽ chạy mệt quá nên ho sặc sụa, tiếng ho mỗi lúc một lớn. Nhóc Trịnh lo lắng khẽ vỗ lưng cô, quan tâm hỏi:”Vu Tiệp, sao thế?”
Vu Tiệp đột ngột xoay người cậu đi, tì mạnh đầu lên vai cậu, hơi thở đứt quãng: “Cho tôi mượn”.
Nhóc Trịnh đờ ra, không một phản ứng. Vu Tiệp làm sao thế?
Phía sau văng vẳng âm thanh như nức nở, nghẹn ngào. Vu Tiệp khóc ư ? Nhóc Trịnh lo lắng định quay lại thì bị Vu Tiệp giữ chặt, vùi mặt vào vai cậu, tiếng khóc mỗi lúc một lớn.
Nhóc Trịnh không biết đã đứng như thế bao lâu,chỉ biết mảng áo trên vai đã ướt đẫm, cảm giác mát lạnh đó cũng như nỗi thê lương trong lòng, cậu dần hiểu ra, hôm nay là ngày Tấn Tuyên đi,cậu chợt thấy chơi vơi. Dù Vu Tiệp ngụy trang ra vẻ thản nhiên và bất cần, cô vẫn không chống lại nỗi đau trong lòng.
Vu Tiệp khóc rất thương tâm, cô không dám đi tiễn Tấn Tuyên, sợ mình sẽ sụp đổ ngay khi anh bước qua cửa. Diễn xuất có tốt mấy cũng không che giấu được nỗi đau trong lòng, mà Tấn Tuyên lại đi cùng người con gái khác. Cho dù anh an ủi thế nào, cô vẫn để tâm đến việc đó. Những người yêu nhau luôn hẹp hòi ích kỉ, cô không thể phóng khoáng nhìn họ đi cùng nhau, cứ nhớ đến việc Tấn Tuyên sắp đi, cảm giác buồn đau lại giày vò cô. Nếu đi tiễn, nhất định cô sẽ mở miệng giữ anh lại
.
Tấn Tuyên, không bao giờ được quên em, cho dù chỉ một chút cũng không được ! Vì em sẽ dùng mỗi giây mỗi phút trong tương lai để nhớ anh, cho đến khi anh quay về !
Chuyến bay ở Singapore
Quãng thời gian đầu chia xa dù ở bất kỳ phương diện nào cũng đều là đau khổ, nhưng họ luôn tìm ra đủ mọi lý do để vờ như mình có thể chống lại được sự dằn vặt của nỗi nhớ đó.
Một ngày, hai ngày, Vu Tiệp không dám quấy nhiễu Tấn Tuyên, anh vừa đến đó chắc chắn có rất nhiều việc, có rất nhiều tình huống đang chờ anh giải quyết.
Nhưng ngày nào Tấn Tuyên cũng gửi tin nhắn về, lúc nào cũng gửi lời chúc ngủ ngon đến cô vào mỗi đêm. Vu Tiệp ngoan ngoãn ghi lại nỗi nhớ ấy, nghe lời anh để gặp lại anh trong giấc mơ.
Một tuần sau, Tấn Tuyên sắp xếp ổn thoả mọi thứ, cuối cùng đã có thể lên mạng chat webcam với Vu Tiệp. Nhưng máy tính của cô chưa chuyển đến trường, mà lại có bạn trong phòng nên cũng không tiện lắm. Cô đành chạy đến quán net tìm một phòng riêng, đợi Tấn Tuyên gọi, nhưng anh bận việc từ sáng đến tối, thời gian được lên mạng ít đến thảm thương. Nhưng dù bận đến mấy, trước khi ngủ Tấn Tuyên vẫn quay lại một đoạn clip ngắn để gửi đến hộp thư cho Vu Tiệp, cô đành phải mở xem vào ngày hôm sau.
Thế nên về sau, lần nào gặp Lâm Hữu Nam, cô cũng khuyên giải cậu bỏ đi mối thù hận, mong cậu có ngày đối xử hoà nhã với Lâm Ngữ Âm hơn, nhưng lần nào A Nam cũng ậm ừ cho qua chuyện.
Nhóc Trịnh và Vu Tiệp luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp, thói quen cùng đi, cùng về cũng chẳng thay đổi.
Nhưng gần đây nhóc Trịnh bắt đầu đau đầu. Một cô em học năm thứ hai đã kịp thời tấn công cậu mạnh mẽ trong nửa năm cuối trước khi cậu tốt nghiệp.
Chình mắt Vu Tiệp trông thấy cô bé đáng yêu ấy đeo bám nhóc Trịnh mãi không buông như thế nào. Hơn nữa, lúc đầu cô bé ấy còn ngộ nhận cô là bạn gái Trịnh Phong nên kéo theo một đống bạn học đến chặn đường khiến Vu Tiệp bất ngờ. Tình yêu bây giờ quả nhiên phải cướp mới có được.
“Chị và Trịnh Phong là quan hệ gì? Tại sao cứ bám dính lấy anh ấy?” Mái tóc ngắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, lông mày cau lại, dáng người còn nhỏ hơn Vu Tiệp nhưng khẩu khí lại như lãnh đạo. Đám con gái sau lưng cô bé cũng trừng mắt với Vu Tiệp.
Vu Tiệp cười thầm, những nữ sinh thích nhóc Trịnh sao bạo lực thế nhỉ, chẳng lẽ vì cậu nho nhã thư sinh à? Nhóc Trịnh đáng thương, nếu cô bé này dịu dàng, ngoan ngoãn một chút thì không chừng chị đây cũng vui vẻ nhìn hai người ở bên nhau, nhưng kiểu này thì em có chắc cưa được cậu ấy không?
Vu Tiệp đanh mặt lại, lạnh nhạt hỏi: “Sao cô không đi hỏi cậu ấy?”
Cô bé tóc ngắn đờ người, không ngờ Vu Tiệp hỏi ngược lại nên nổi cáu: “Bây giờ là tôi hỏi chị, trả lời đi, kiêu căng cái gì?”
Vu Tiệp nói ngắn gọn: “Chúng tôi là bạn, tôi không bám theo cậu ấy”. Nhưng trong lòng bỗng thấy tò mò, có phải lúc đối diện nhóc Trịnh cô bé này cũng hùng hổ như vậy?
“Được, chị tự nói đấy, bắt đầu từ ngày mai chị không được bám theo anh ấy nữa, vì anh ấy phải ở bên tôi”, cô bé tóc ngắn hạ chiếu chỉ. Nhìn đôi mắt lanh lợi tinh anh ấy Vu Tiệp bỗng cười khẽ, cô có thể đoán được là nh