
Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Tác giả: Liêu Uyển Hồng
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341199
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1199 lượt.
mọi người, Tuyết Nhung run rẩy mở hộp ra. “Là một chiếc vòng cổ hình trái tim”, một ai đó tinh mắt đã nhìn thấy và reo lên. “Thuyền trưởng hãy đeo cho cô ấy đi! Mau đeo cho cô ấy đi nào! Oh haha!”
Giữa những người vây quanh, thuyền trưởng Lancer đeo vòng lên bờ vai trắng ngần như ánh trăng rằm của Tuyết Nhung.
“Hôn đi! Hôn cô ấy đi! Hôn đi!” Tiếng cổ vũ lại vang lên mỗi ngày một rộn rã. Nghe thấy vậy, Tuyết Nhung trực quay đầu bỏ chạy, nhưng cô đã bị Lancer túm lấy eo giữ lại. Đôi mắt anh chớp chớp, nhìn cô say đắm: “Will you? Em đồng ý chứ?” Anh dịu dàng hỏi cô.
Không khí bỗng chốc im ắng, ai nấy đều đang nín thở chờ đợi câu trả lời của Tuyết Nhung.
Trong khoảnh khắc ấy, Tuyết Nhung bỗng thấy con tim đang không ngừng tranh đấu của mình hoàn toàn tan chảy, tan chảy thành một đám mây, tan chảy thành một ngọn gió, tan chảy thành một giọt nước, thành một bài hát… Hiện thực và hư ảo đều không tồn tại. Hai mắt cô từ từ khép lại. Một luồng điện bỗng chạy qua đôi môi mỏng manh của cô. Bờ môi của Lancer vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, vừa mềm mại vừa ngọt ngào, vừa ngọt ngào vừa cháy bỏng, vừa cháy bỏng vừa quyến rũ…
Một dòng máu cháy bỏng dạt dào chạy khắp cơ thể Tuyết Nhung. Trong đầu cô lúc này chỉ có một hình ảnh duy nhất là bức hình kinh điển của bộ phim “Cuốn theo chiều gió”: Clark Gable ôm Vivien Leigh, phía sau là khói lửa chiến tranh và chốn hồng trần.
Ngày bé, lần đầu nhìn thấy bức hình quảng cáo này, Tuyết Nhung đã nghĩ tình yêu đích thực là phải như vậy. Nhưng ngay cả trong mơ Tuyết Nhung cũng không nghĩ đến, ngày hôm nay, bản thân cô lại có thể trở thành cô gái trong bức tranh ấy. Song đó không phải là một bộ phim, và cô cũng không phải là diễn viên, mà là một Scarlette O’har, một Vivien Leigh đích thực ngoài đời. Tuyết Nhung đã thực sự rơi vào lưới tình, thực sự hôn, thực sự trải qua khoảnh khắc cảm động nhất, quý giá nhất, kỳ diệu nhất của đời người.
Khi tim anh đau, tim cô cũng đau
Nửa đêm, tạm biệt những ồn ào và lãng mạn của nhà hàng Red Lobster, Lancer lái xe đưa Tuyết Nhung về kí túc. Trên xe, cô luôn né tránh ánh mắt của anh. Mặt cô đỏ bừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Rõ ràng Tuyết Nhung vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau những cảm xúc mãnh liệt vừa rồi. Cô chỉ còn biết nghiêng đầu sang một bên, nhìn ra cửa sổ. Trong đêm khuya lạnh lẽo của tháng hai, tất cả những gì Tuyết Nhung thấy ngoài cửa sổ chỉ là hình ảnh âm u của thiên nhiên, thứ chân thực duy nhất cô có thể ngắm nhìn là khuôn mặt phản chiếu trên cửa kính ô tô của mình.
Lúc này, Lancer đã cởi bỏ trang phục cướp biển. Mọi thứ giống như những cơn thủy triều ào ào xô vào bờ, rồi để lại những bãi cát phẳng lặng sau khi rút đi. Lancer lại là Lancer của thường ngày. Song những thay đổi bất ngờ như thế của anh khiến Tuyết Nhung không khỏi bồi hồi. Cô tưởng tượng chuyện vừa xảy ra ở nhà hàng Red Lobster giống như một câu chuyện cổ tích. Khi tiếng chuông điểm 12 giờ ngân lên, cô sẽ bước ra khỏi giấc mơ rực rỡ để trở lại với cuộc sống hiện thực đầy nghiệt ngã.
Lancer hơi ngoảnh đầu về phía Tuyết Nhung, mỉm cười nói: “Em thích chứ?”
Tuyết Nhung bối rối quay đầu lại, cúi đầu khẽ nói: “Ừm.” Im lặng một lúc, cô mới mở lời: “Nhưng em có cảm giác mọi thứ vừa qua như một giấc mơ.”
Thu dọn xong mọi thứ thì Ngô Vũ đã mệt nhoài. Anh bước đến bên cửa sổ, chầm chậm vén rèm cửa, bên ngoài bầu trời tối đen như mực, vài bông tuyết lác đác rơi trong không gian, bám vào khung cửa sổ lạnh lẽo. Ngô Vũ ngồi sụp xuống đất trước khung cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn những bông tuyết trắng, kí ức về lần cha dẫn anh và Tuyết Nhung đi xem bộ phim “m thanh của âm nhạc” bỗng ùa về trong tâm trí anh. Khi nhân vật nam chính trong phim hát đến đoạn “Hoa tuyết…” Ngô Vũ hơi nghiêng đầu sang hỏi Tuyết Nhung: “Đinh Tuyết Nhung, tên của em có phải lấy theo bộ phim này không nhỉ, nếu như thế thì thật là trùng hợp”. Tuyết Nhung trừng mắt nhìn anh. Trong ánh sáng mập mờ, đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh của cô khiến trái tim anh bỗng rộn ràng. Đây cũng chính là lần đầu tiên anh có cảm giác rung động trước Tuyết Nhung. Lúc ấy, anh mới chỉ là cậu nhóc 10 tuổi. Từ đó, cứ mỗi khi nhìn thấy cô ấy, tim anh lại đập loạn nhịp. Trái tim thổn thức đó vẫn theo anh từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, từ phương Đông sang phương Tây.
Kết quả thì sao? Vì sao cô ấy lại nói dối anh? Vì sao cô ấy lại gạt anh? Ngô Vũ nghĩ cả đêm cũng không thể tìm ra được đáp án. Chính xác mà nói là anh không muốn nghĩ đến chuyện này. Suốt 20 năm quen nhau, Tuyết Nhung chưa bao giờ nói dối anh một lần. Tuyết Nhung mà anh quen biết và yêu mến dù có đánh anh cũng được, ghét anh, chửi mắng anh thì vẫn luôn là người thẳng thắn và chân thật. Vậy mà giờ đây cô ấy lại nói dối anh, nói dối một cách tàn nhẫn. Vì sao phải làm như thế chứ? Lẽ nào là vì Lancer, gã dân chơi người Mĩ kia ư? Anh không muốn, cũng không dám nghĩ tiếp. Dù ngay từ lần đầu gặp hắn ở buổi khiêu vũ, Ngô Vũ đã mơ hồ dự cảm đến kết cục ngày hôm nay, nhưng khi