
Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341463
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1463 lượt.
uống, thở hổn hển không ngừng. Thật sự đã quá lâu rồi cô không vận động, mới chạy có vài bước đã thở đến mức này. Nhớ năm xưa, cô còn là quán quân môn chạy một trăm mét trong trường.
“Thật không ngờ … cái miệng của cậu … cũng độc địa đến thế …” Tằng Tử Kiều cũng thở hổn hà hổn hển, bị Viên Nhuận Chi kéo nhanh đến mức mất nửa tính mạng rồi, cô đang đi giày cao gót những chín phân liền.
Tại sao phải gây ra nghiệt ác vậy chứ?
“Cậu có biết không … trên mạng có một câu rất thịnh hành gọi là … dòng đời xô đẩy …”. Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm hơi thở mới ổn định trở lại. “Ai bảo hắn ta, vào lúc người ta bi ai, buồn khổ nhất lại dám mỉa mai là Cup A”.
“Cup A? Ha ha …” Tằng Tử Kiều hoàn toàn không giữ chút hình tượng thục nữ gì cả, mở miệng cười lớn.
“Tại sao cậu lại cười phô trương đến thế?” Viên Nhuận Chi vô cùng bất mãn, bĩu môi dè bỉu.
Một lúc sau, Tằng Tử Kiều cuối cùng cũng có thể nén cười lại được, vỗ vai cô rồi nghiêm túc nói: “Cậu nói xem phải chăng chuyện đó thật sự không thể nào hóa giải được? Ngay từ đầu mình đã cảm giác thấy bà dì nhà cậu đúng là một người phụ nữ thần kì, thế nhưng hình như từ sau chuyện đó, cậu thật sự là …vô cùng xui xẻo thì phải”.
Viên Nhuận Chi đanh mặt lại, bực bội nói: “Bà dì của mình không phải là người phụ nữ thần kì, mà trong thị trấn Đào Hoa của bọn mình thật sự có truyền thuyết đó. Nếu không, mình làm sao lại thê thảm đến mức độ này? Cứ đi lại cùng người bạn trai nào là y như rằng bị phản bội. Có điều, nói ra thì tất cả cũng tại cậu hết!”
“Này, này, này, rõ ràng là do cậu lười biếng chứ bộ. Nếu như cậu đi vào kí túc xá nam sinh từ cửa chính, giao bức thư đó cho anh mình thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra hết”.
Viên Nhuận Chi không còn biết nói gì, mỗi lần nói chuyện Tằng Tử Kiều luôn luôn là người có lý.
“Thật sự không có cách nào hóa giải sao? Nếu không, hôm nào hai đứa mình đến chùa thắp hương xem sao?”
“Dì mình nói rằng không được bái phật tầm bậy, thắp hương lăng nhăng”.
“Cậu đúng là nhỏ mọn”.
Vừa nhắc đến “chuyện đó”, Viên Nhuận Chi liền cảm thấy vô cùng ảo não, lại còn bị Tiểu Kiều nói là nhỏ mọn nữa …
Lần đầu tiên cô gặp Kỷ Ngôn Tắc là do đồng xu bị anh ta dẫm dưới đế giầy.
Lúc đó Viên Nhuận Chi mới là một tân sinh viên, còn Kỷ Ngôn Tắc đã là sinh viên năm hai. Tuy rằng Viên Nhuận Chi không kịp nhìn xem tướng mạo của anh ta ra sao, nhưng ba chữ “Kỷ Ngôn Tắc” kể từ ngày hôm đó đã in đậm trong trí óc của cô, đương nhiên, đó không phải là hình tượng tốt đẹp gì cho cam.
Nghe nói Kỷ Ngôn Tắc là người đại lãn, ngạo mạn, không thích đám đông, hay ngủ gật, không có chí tiến thủ, cái miệng độc địa đã khiến không biết bao nhiêu nữ sinh phải bật khóc. Có điều một người với phẩm hạnh tệ hại như vậy lại nằm trong top ba bảng xếp hạng các mỹ nam của Đại học H; tất cả chỉ vì khuôn mặt điển trai và đặc biệt là đôi mắt đan phụng màu hổ phách.
Với Viên Nhuận Chi, Thẩm sư huynh phái băng sơn (Tính tình lạnh lùng) hay Tằng sư huynh ở phái hỏa sơn (Tính tình vui vẻ) trong bảng xếp hạng này đều đẹp trai gấp bội so với cái tên ác ôn Kỷ Ngôn Tắc kia, họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Từ trước đến nay cô chẳng thể nào hiểu được, có bao nhiêu nữ sinh theo đuổi đều vô vọng, ngược lại còn chịu xỉ nhục, vậy mà vẫn có người liều mạng xông tới, chẳng hiểu đầu óc có vấn đề gì không nữa?
Tằng Tử Kiều, tên thân mật Tiểu Kiều, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ Đại học H, ẩn dưới khuôn mặt thiên sứ là một trái tim “tà ác” vô song. Nếu như không phải Tằng Tử Kiều nhờ cô mang bức thư tình sang cho Tằng sư huynh, có lẽ cô đã không phải gặp lại Kỷ Ngôn Tắc sớm như vậy.
Cô vẫn còn nhớ, lúc mới gặp Tằng Tử Kiều, thái độ của cô lạnh giá như núi băng ngàn năm, ngay cả con người tính tình nhiệt huyết, vui vẻ như Viên Nhuận Chi cũng chẳng thể nào hóa giải.
Người xưa có câu: là người ai cũng yêu cái đẹp. Cô thật sự biến thái đến mức bất cứ chuyện gì cũng hâm mộ, bám theo Tằng Tử Kiều. Một hôm khiến cho Tằng mỹ nhân nổi giận, thế là mỹ nhân liền nhét một bức thư cho cô, nhờ cô đem giao cho Tằng Tử Ngao, người anh trai đang học năm thứ ba của mình. Lúc này, Viên Nhuận Chi vẫn chưa biết Tằng sư huynh với Tằng mỹ nhân là anh em một nhà, lại còn tưởng Tằng mỹ nhân cũng giống như những nữ sinh khác ái mộ Tằng sư huynh nằm trong top ba mỹ nam của trường.
Cô vẫn luôn hiếu kì không biết bức thư đó viết những gì, có điều Tằng mỹ nhân mặt mũi lạnh lùng, không chịu tiết lộ lấy nửa lời, bình thản nói với cô, chỉ cần đưa thư là được.
Hôm đó, mặt trời chói chang, nghe đài báo là một ngày cát tường đại lợi.
Bởi vì trước đó đã từng sang kí túc xá nam sinh một lần để mượn bóng rổ, cô suýt nữa ngất vì mùi vị hỗn hợp khủng khiếp trong khu này, nên đã thề rằng cả kiếp này không bao giờ đặt chân vào đây lần nữa. May mắn, Tằng sư huynh ở ngay phòng 107 trong tòa lầu kí túc, cô có thể nhét thư cho Tằng Tử Ngao thông qua phần ban công phía Nam mà không cần bước chân vào kí túc, vừa hay có thể tránh được tai mắt thế nhân, nếu không lúc đó lại truyền