Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 134925

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/925 lượt.

lớn đến như vậy?
Sau đó có một ngày, cô bạn kia hỏi tôi, tôi có yêu cô ta không.
Tôi nói, yêu.
Cái từ này, thế nhưng lại thật dễ dàng nói ra khỏi miệng, kể cả khi không mang theo một chút cảm tình nào.
Sau đó tôi lơ đãng đảo mắt nhìn thấy Tương Hiểu Mạn đang ẩn nấp ở gần đó. Cô ta đang tò mò mở to hai mắt, không có lấy một chút dấu vết ghen tuông.
Điều này làm cho tôi đột nhiên có chút mất hứng.
Mẹ từng nói, yêu là phải nỗ lực.
Vương Đình Đình lại nói, yêu là tim đập nhanh.
Yêu là bảo vệ.
Yêu là phải giữ lấy.
Nhưng bất kì một cảm giác nào, cô ta đối với tôi, đều không có.
Tôi chỉ là sư huynh của cô ta.
Sự ngạo mạn của bản thân khiến cho tôi giảm bớt số lần gặp cô ta, chỉ là ngẫu nhiên hứng lên mới đi gặp một lần. Sau lại tiếp tục giao việc của bản thân cho cô ta xử lý, tùy ý sai sử cô ta.
Tôi vẫn chưa hiểu được, vì sao cô ta luôn lãnh nhận tất cả.
Cô ta, đến tột cùng, đang suy nghĩ cái gì vậy?
Cô nhóc này, luôn thích làm mưa làm gió.
Cô ta hy vọng thiên hạ không được yên ổn.
Đầu óc cô ta đều chứa một thứ gì đó cổ quái đáng ngạc nhiên.
Lời nói của cô ta luôn không có logic.
Cô ta luôn khiến người khác không thể để bụng, lại càng không thể tức giận.
Thi vào đại học.
Sau đó lại là một năm chia lìa.
Tôi thử không liên hệ với cô ta nữa.
Vậy là cả một năm trời, thật sự không có liên lạc gì.
Tôi tiếp tục nếm thử tình yêu
Số lần không nhiều lắm, cũng đủ để chán ghét.
Ngày tháng buồn chán đến cực độ.
Sau đó tôi nói, thật ra tôi đã có người yêu, tôi đang đợi cô ấy.
Thật sự.
Wating for you…
Không khéo không thành truyện, Nghiêm Tử Tụng cũng đến đại học Z.
Ngày đó chúng tôi ở nhà ăn không hẹn mà gặp.
Hàng ngày, nhà ăn chỉ cung ứng một số lượng canh nhất định. Hôm đó chỉ còn lại một phần canh cuối cùng, tôi cùng hắn đồng thời nhìn trúng.
Sau đó, có một bạn học ở phía sau gọi tên tôi.
Nghiêm Tử Tụng đứng yên tại chỗ thật lâu, nói: “Vương Đình Hiên.”
Xem ra hắn vẫn còn nhớ tôi.
Sau đó hắn còn nói, “Ồ, lúc cậu còn bé luôn ném đi tất cả những thứ được tặng.”
Bấy giờ tôi mới nhớ, lúc tôi học tiểu học, cũng có mấy bạn nữ mua thứ này thứ nọ cho tôi, tôi đều vứt qua một bên.
Chỉ là mấy cái thứ đó, thậm chí còn có cái được làm bằng thủ công, làm sao có thể bỏ vào miệng được.
Tôi lại nhớ, hồi đó hắn còn nói với tôi, hắn nói: “Cậu thật lãng phí.”
Chén canh đó tôi cũng không hẳn là không có không được, nhưng tôi lại không muốn cho hắn.
Cho nên chúng tôi liền giằng co. Không ai nhường ai.
Sau đó Nghiêm Tử Tụng có chút mất kiên nhẫn, hắn hỏi: “Còn canh không?”
Nói: “Canh nào cũng được.”
Ồ, thật sự là một tên khiến cho lòng người bất mãn.
Tôi chiếm được chén canh đó xong, đem đi đổ hết.
Rốt cục đến khi nào Tương Hiểu Mạn mới tới đây?
Tôi đã có chút mất kiên nhẫn rồi.
Các lớp khóa trên khai giảng tương đối sớm hơn. Khoa Luật chúng tôi cùng sinh viên khoa Quản Trị tranh nhau một phòng làm việc. Lúc đó, học viện nói, nội bộ tự giải quyết với nhau đi.
Bọn họ tìm tôi ra mặt, vừa vặn đụng phải mỹ nam của khoa Quản Trị.
Nghiêm Tử Tụng nói: “Phòng làm việc chỉ có một gian thôi sao?”
Sau đó nói: “Vậy không thể nhường cho mấy người được.”
Lại giằng co.
Lúc tân sinh viên khai giảng, mọi việc đều trở nên bề bộn. Bọn bạn tôi đột nhiên lại ồn ào khiêu khích: “Đình Hiên, không phải cậu nói có bạn gái sao? Mang đến đây cho anh em nhìn một cái a!”
Bọn họ cứ nghĩ rằng tôi chỉ muốn mượn cớ thôi, càng không tin tưởng tôi.
Trong khoa chúng tôi, tôi cũng có chút danh tiếng. Cho nên bọn họ đều gọi Tương Hiểu Mạn là: cô bạn gái trong truyền thuyết.
Tôi cũng không nói cho bọn họ biết tên cô ta.
Nhưng nói thật, tôi cảm thấy cách gọi đó cũng không tệ lắm.
Nếu Tương Hiểu Mạn là bạn gái của tôi, tôi nghĩ, ít nhất sẽ không làm cho tôi cảm thấy không thú vị.
Ngày đó tôi nổi lên ý nghĩ như vậy, sau đó liền chờ cô ta đến.
Tôi biết hôm đó là ngày khai giảng của cô ta. Cô ta luôn có thói quen nước đến chân mới nhảy, nhất định đồng hồ chưa reo sẽ chưa ra ngoài.
Nhưng tôi cũng không để ý đến thời gian, dù sao chỉ muốn đợi đến khi nào được thì thôi.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã nhìn thấy cô ta rồi. Vừa nhìn thấy dáng dấp nhẹ nhàng khoan khoái ấy, tinh thần lập tức dâng cao như trước.
Cô ta là một cô bé dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Bộ dáng cũng không có gì thay đổi so với hình ảnh trong trí nhớ của tôi. Tôi mới đột nhiên ý thức được, kỳ thật bấy lâu nay tôi vẫn luôn nhớ cô ta.
Nhưng người mà Tương Hiểu Mạn nhìn thấy đầu tiên…
Lại không phải là tôi, người đang đứng ở ngay cổng trường chờ cô ta,
Mà là một kẻ tùy ý đi ngang qua ——
Nghiêm Tử Tụng.
Tôi lại một lần nữa có một cảm giác sai lầm.
Tôi hỏi, “Hắn đẹp trai lắm sao?”
Cô ta nói “Đẹp a”, không hề che giấu sự tán thưởng của cô ta.
Trong lòng tôi đột nhiên có điểm chua xót. Từ nhỏ cũng có rất nhiều người nói rằng ngoại hình của tôi rất khá. Nhưng trong mắt cô ta, chưa bao giờ từng có cái kiểu tán th