
Tác giả: Mai Bối Nhĩ
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 134859
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/859 lượt.
nóng, ta sẽ không ngốc trở về để bị mắng đâu." Bạch Linh Chi ra vẻ thoải mái cười cười,
"Huống chi ta thật vất vả mới có cơ hội xuống núi, đương nhiên muốn ở chỗ này du sơn ngoạn thủy."
"Nhưng độc trên người nàng. . . . . ."
Bạch Linh Chi không sao cả nhún vai, "Dù sao mỗi người rồi cũng sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nhưng ta thật may mắn nương ta chỉ dùng không đến ba thành công lực, bằng không hiện tại ta không thể ngồi ở chỗ này nói chuyện, huống chi có câu tục ngữ không phải nói " người không tốt sống lâu, gieo họa ngàn năm» sao? Ta đây là yêu nữ không dễ dàng chết như vậy, bất quá có thể thấy ngươi quan tâm ta như thế, cho dù bây giờ ta chết cũng cảm thấy thỏa mãn."
Hắn lâm vào chán nản. "Nàng. . . . . . Không có thời điểm nghiêm chỉnh sao?"
"Ngươi không phải là ngày đầu tiên quen biết ta, ta nói chuyện chính là như vậy." Nàng trêu tức cười khẽ, đột nhiên biến sắc, đè ngực lại để tránh bật ra tiếng kêu rên rỉ, thống khổ đóng chặt đôi mắt đẹp.
Hoắc Húc Dương vội vàng giúp nàng vận khí.
"Không cần, Hoắc đại ca, các ngươi hãy tranh thủ thời gian lên đường, ta không có việc gì." Nàng muốn đánh cuộc xem hắn có thật sự nhẫn tâm bỏ lại mình đi hay không.
Chỉ sợ đêm dài lắm mộng, Đường Nhụy lập tức đánh thức Tưởng Kỳ, "Nhị sư huynh, ngồi dậy! Chúng ta lên đường."
"Lên đường?" Hắn xoa xoa hai mắt lim nhim buồn ngủ, "Nàng kia làm sao bây giờ?"
Đường Nhụy tức giận lườm hắn một cái, "Cái gì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn dẫn nàng ta đi theo?"
"Đương nhiên không được." Nếu để cho sư phụ biết liền thảm.
"Ta ở lại nơi đây." Đột nhiên, Hoắc Húc Dương bỏ lại một trái bom.
"Cái gì? !" Đường Nhụy thất thanh kêu lên.
Hoắc Húc Dương bước xuống giường, đem chai thuốc coi như sinh mệnh mà bảo hộ giao cho Tưởng Kỳ. "Nhị sư huynh, phiền toái huynh mang theo thuốc giải cùng sư muội thần tốc trở về Hiệp Khách trang."
"Này. . . . . ." Hắn khó xử nói.
Đường Nhụy quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy. "Tam sư huynh, huynh tội gì phải chiếu cố đến nàng ta, hết thảy đều là yêu nữ này tự chuốc lấy."
"Sư muội, dù nói thế nào, nàng vừa giúp chúng ta lấy được thuốc giải, hơn nữa nàng đã hy sinh vì ta, về tình về lý, ta có nghĩa vụ phải chăm sóc nàng, đừng nói gì nữa, liền làm theo lời của ta." Hắn nói chuyện không cho cơ hội phản bát.
Đường Nhụy âm thầm cắn răng, "Nếu như vậy, thuốc giải để cho nhị sư huynh mang về, muội cũng muốn ở lại." Nàng tuyệt đối không thể để cho bọn họ một mình ở chung, ai biết được sẽ xảy ra tai vạ gì.
Sắc mặt Hoắc Húc Dương nghiêm túc lại, "Sư muội, không nên tùy hứng!"
"Tam sư huynh, muội. . . . . ." Đường Nhụy tức giận trừng mắt nhìn tình địch, thấy đôi mắt đẹp xảo trá xẹt qua vẻ đắc ý. Bỗng nhiên hiểu được tất cả sự tình đều là nàng ta cố tình sắp xếp.
"Ngươi yêu nữ này không biết xấu hổ sử dụng thủ đoạn quấn lấy tam sư huynh ta, ta sẽ không để cho ngươi được như ý!"
Vẻ mặt Hoắc Húc Dương rét lạnh, "Đủ rồi! Sư muội, mọi chuyện không giống như lời của muội nói."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Nhụy vì xấu hổ và giận dữ mà đỏ lên.
"Được rồi, sư muội, chúng ta nên quay về Hiệp Khách trang, chờ cứu sư phụ rồi nói sau." Tưởng Kỳ không muốn hai người náo loạn, vội vàng hoà giải.
"Tam sư đệ, vậy ngươi phải cẩn thận một chút, ta và sư muội đi trước."
"Làm phiền nhị sư huynh."
Vẻ mặt Đường Nhụy không muốn, mè nheo nửa ngày, cuối cùng vẫn bị bắt đi.
"Hoắc đại ca, ngươi thật sự không cần ở lại vì ta." Bạch Linh Chi giả vờ quan tâm nói: "Bây giờ ta cảm thấy tinh thần rất tốt, không có vấn đề, hiện tại ngươi đuổi theo bọn họ vẫn còn kịp."
Hắn sờ soạng đến phía trước giường, "Ta biết độc trong cơ thể nàng rất sâu, cho nên không cần nói dối an ủi ta, ít nhất trước tiên nên ngăn chặn chúng nó lại, sau đó tìm biện pháp giải độc."
"Muốn điều chế thuốc giải Huyền Âm chưởng cần phải có thời gian, hơn nữa trong đó có vài vị thảo dược hết sức khó tìm, nương ta mới nổi giận khi ta đem nó cho ngươi. Cho nên, ngươi không cần lãng phí nội lực ở trên người của ta, ta chỉ muốn thừa dịp trước khi độc phát tát, thống thống khoái khoái chơi một chút, sau đó tìm một chỗ an tĩnh chờ chết."
Hoắc Húc Dương lớn tiếng trách móc, "Không được nói nữa! Ta sẽ không để cho nàng chết!"
"Ta đây đã là một người gần chết cũng không kiêng kị, ngươi sợ cái gì?" Nàng yêu kều lôi kéo tay áo của hắn, "Hoắc đại ca, thế giới bên ngoài ngươi quen thuộc hơn so với ta, không bằng ngươi dẫn ta đi chơi, chờ ta chết, ngươi đem ta đốt thành tro, ta cũng không muốn mình biến thành một đống xương trắng, như vậy sẽ rất xấu."
Hắn khóa chặt mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày), "Đừng nói chuyện không may, chắc chắn còn biện pháp khác."
Bạch Linh Chi ngửa trán, ranh mãnh cười nhìn khuôn mặt tuấn tú phức tạp của hắn, dường như vì an nguy của nàng mà lo lắng, trong lòng ngọt ngào, không hối hận tiền đặt cược nguy hiểm này.
*****
Đợi độc tính trong cơ thể nàng hơi được áp chế xuống, sẽ không bao giờ chịu yên tĩnh ở trong phòng, ỷ vào hắn áy náy v