
Tác giả: Đường Quả
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 134505
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/505 lượt.
h như vậy mới được.
Nói đến người có thể trị Ngô Hiếu Thiên được, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Tiểu Bàn.
Mặc dù không cam tâm, nhưng trước mắt để Ngô Hiếu Thiên ngoan ngoãn nghe lời, cũng chỉ có Tôn Tú Châu.
"Vậy mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước, sau khi ba con trở về, gọi ông ấy trở về phòng nhanh một chút, mẹ có lời muốn nói với ông ấy."
"Dạ, mẹ ngủ ngon." Sau khi nhìn mẹ lên lầu, Lê Chương Vi ngây ngẩn cả người một lúc lâu, nghĩ tới lời mẹ vừa nói.
Bảo vệ con cái khỏi tổn thương, là tâm nguyện mỗi người làm cha mẹ, nhưng quá mức bảo vệ mà nói, không phải là chuyện tốt với con cái. Ba của cô cùng mẹ một đóng vai phản diện, một đóng vai độc ác, khéo léo cân bằng mẫu người cha mẹ một hiền từ một nghiêm túc, điểm này thì giống gia đình bình thường.
Khi còn bé cô còn chưa suy nghĩ chín chắn, đã từng cảm thấy mình là một người mẹ không đau, ba không thương là đứa trẻ đáng thương, sau này cô mới từ từ hiểu được gia đình mình đặc biệt, thế lực gia tộc của mẹ khổng lồ, cùng ba cô người một thân một mình (mồ côi cha mẹ) lớn lên ở cô nhi viện, mẹ là trụ cột kinh tế gia đình mà không phải ba, vốn là không thể dùng thế tục quan niệm bình thường phán xét hai người bọn họ.
Có lẽ mẹ nghiêm khắc cùng ba mặc kệ quá mức đều không thích hợp giáo dục gia đình, thật may là cô còn nắm giữ một chút dịu dàng đôn hậu của bà vú kiêm quản gia.
"Tiểu thư, sao cô đứng ngẩn người ở đây?"
"Dì Xuân, con đói rồi." Vừa thấy được người làm cô cảm thấy an tâm, vẻ mặt Lê Chương Vi liền buông lỏng xuống.
"Dì đã nấu xong, nhanh lên qua đây ăn."
Lê Chương Vi đi tới ôm dì Xuân, thích mùi vị quen thuộc trên người dì ấy, thõa mãn bật cười lớn.
"Dì Xuân mùi trên người của dì thật thơm!"
"Là mùi hoành thánh sao*?"
(*) Hoành thánh, vằn thắn (còn gọi là sủi cảo): hay mằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông
"Không phải, là mùi của mẹ." Lê Chương Vi chỉ có ở trước mặt của dì Xuân, mới có thể hiện ra tính tình trẻ con.
"Con hừm, nói như thế không sợ phu nhân nghe được sẽ ghen sao?"
"Người mẹ thích nhất là cha, mẹ sẽ không ăn dấm (ghen) chuyện như thế đâu."
Lê Chương Vi bị dì Xuân nửa đẩy nửa kéo đi vào phòng bếp, đợi đến khi cô ngồi xuống, dì Xuân mới bát mì hoành thánh nóng hổi tới.
"Đó là hai loại yêu khác nhau, phu nhân cùng tiên sinh thật ra rất thích con. . . . . ."
"Dạ." Lê Chương Vi cười cười đáp một tiếng, không tiếp tục nhiều lời, chỉ là cúi đầu chuyên tâm ăn mì.
Phát hiện cô hình như không muốn nói những thứ này, Lâm Hảo Xuân cũng không cưỡng cầu, lập tức đổi đề tài." Tình huống cậu bé kia thế nào?"
"Vết thương phục hồi cũng không tệ lắm, tình trạng nứt xương bắp chân phải cũng được bác sĩ nghiên cứu qua, có thể không cần bó thạch cao." Nghiêm trọng nhất chính là gãy xương tay phải, bởi vì ngã xe nên anh ấy trực giác lấy tay ngăn cản va chạm.
Vẻ mặt Lê Chương Vi ưu sầu buông đũa xuống.
"Anh ấy mỗi lần nhìn thấy con, không nói được mấy câu thì muốn đuổi con đi." Mỗi lần thăm bệnh cũng phải phiền não dụ dỗ anh ấy ăn cái gì, nhưng kỳ thật chính cô cũng biết, nếu như cô không đi, anh ấy sẽ ngoan ngoãn ăn cơm. "Dì Xuân, anh ấy giống như rất ghét con. . . . . ."
Lâm Hảo Xuân kéo cái ghế bên cạnh cô ngồi xuống, vươn tay sờ sờ gương mặt xinh đẹp của cô. "Sẽ không! Xinh đẹp như Tiểu Vi vậy, cậu ta sao có thể ghét?"
"Nhưng anh ấy vừa nhìn thấy con sẽ tức giận."
"Hẳn là cậu ta đang giận dỗi! Tiểu nam sinh không phải đều như vậy sao?"
"Anh ấy không phải là tiểu nam sinh rồi." Lê Chương Vi khẽ chu môi. Nhưng phương thức giận dỗi của anh ấy xác thực cùng tiểu nam sinh không có gì khác biệt.
"Con muốn anh ấy phải cảm thấy thụ sủng nhược kinh*? Đột nhiên có một đại mỹ nhân chủ động đến gần anh ấy, anh ấy cũng không biết phản ứng làm thế nào mới tốt."
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
"Dì Xuân, dì cũng cảm thấy con không nên qua lại với anh ấy sao?"
"Nói gì mà qua lại với không qua lại? Người tuổi trẻ bây giờ quan tâm những thứ này sao?" Lâm Hảo Xuân cười khích lệ cô: "Nếu như con thật thích cậu ta, chủ động một chút cũng không có gì không tốt."
Đột nhiên một âm thanh xen vào. "Không sai, không sai, cái gọi là liệt nữ triền lang*, ngược lại cũng giống như vậy."
(*) Liệt nữ sợ triền lang: Nữ cương trực sợ nam dây dưa
"Cha!" Lê Chương Vi sợ hết hồn.
"Tiên sinh, ngài đã về!"
"Thật xin lỗi, cha không phải cố ý nghe lén, vừa lúc đi vào liền nghe được." Lê Tả Trung hướng con gái cùng quản gia phất phất tay, cười nói: "Cha đã về."
Quản gia đứng dậy nhường phòng ăn cho con gái cùng cha nói chuyện, Lê Tả Trung tiếp tục chủ đề vừa nãy.
"Tiểu Vi, đối phương là người như thế nào?"
"Mẹ còn không đưa báo cáo điều tra cho cha xem sao?" Lê Chương Vi dừng một chút, cười nói, "A, đúng rồi, mẹ muốn cha sau khi trở về lập tức trở về phòng, đợi lát nữa cha lên lầu sẽ biết."
"Tiểu Vi, đừng trách mẹ con, bà ấy bởi vì quá bận rộn, không có thời gian quan tâm đến con. . . . . ." Vẻ mặt Lê Tả Trung hiện lên một chút l