XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mong Ước Lâu Bền

Mong Ước Lâu Bền

Tác giả: Trúc Âm

Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015

Lượt xem: 1341812

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1812 lượt.

kia quay lại cứ phải là phụ nữ? Đàn ông thản nhiên ngoại tình một phần là do phẩm chất đạo đức, một phần khác chẳng phải là do sự dung túng của chính người phụ nữ hay sao? Khả Nhi đặt li rượu xuống, ngẩng đầu nhìn cái đèn chùm mỹ lệ ở trên trần nhà. Giả sử nếu như mỗi người đàn ông trong xã hội này đều bị xã hội tha hóa như vậy, Khả Nhi thà chọn con đường cô độc cả đời.






Chuẩn bị đến Tết, Khả Nhi nghe Tống Điềm nói rằng tòa nhà văn phòng cũ kĩ ở đại học Z, nơi trước đây cô từng làm việc, nơi chứa đựng những kí ức tươi đẹp của cô…chẳng bao lâu nữa sẽ bị dỡ bỏ. Trong lòng Khả Nhi khó tránh được sự nuối tiếc, thế nên cô quyết định sẽ đi thăm lại nơi đó.
Hôm nay tuyết rơi rất dày, Khả Nhi không tự lái xe mà ra bến bắt xe buýt rồi xuống tàu điện ngầm. Bởi vì là một ngày tuyết rơi dày nên người ra ngoài rất ít, tàu điện ngầm vắng tanh. Khả Nhi ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại để cảm nhận rõ hơn sự chuyển động của bản thân. Dường như khi đi qua đường hầm, tàu điện ngầm đang đưa cô quay trở lại với những năm tháng tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Tòa nhà văn phòng đã lâu năm lắm rồi, Khả Nhi có thể nghe thấy tiếng bước chân mình vọng lại ở trong tòa nhà ấy, trong không phí phảng phất mùi ẩm mốc và bụi bặm. Đi lên tầng hai, cô kinh ngạc phát hiện ra căn phòng trước đây từng là văn phòng của cô không khóa cửa. Cô khẽ đẩy một bên cánh cửa. Cánh cửa cũ kĩ phát ra tiếng “Kẹt…” rồi từ từ hé mở.
Trong một ngày tuyết rơi dày đặc, trời đất âm u, căn phòng chìm trong sự tối tăm, thân hình cao lớn của Dương Phàm đang đứng trước bức tranh đã phủi dày bụi bặm. Nghe thấy có tiếng động, anh liền ngoảnh đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Khả Nhi. Hai người ngạc nhiên nhìn nhau.
Một cánh cửa sổ bị gió thổi mở ra, phát ra tiếng cọt kẹt rất to. Hai người đang đứng lặng nhìn nhau bỗng giật mình bừng tỉnh, cơn gió lạnh buốt tràn vào trong phòng. Dương Phàm vội vàng đi đến chỗ cửa sổ, cẩn thận đóng cửa lại.
-Đúng vậy, vì vậy anh đã bỏ lỡ mất em!- Dương Phàm thở dài: -Cũng may là lần này anh đã đuổi kịp rồi. Có lẽ anh hơi vội vàng, nên để em có thời gian điều chỉnh lại tâm lí đã. Chỉ có điều hai ta đã đi quá nhiều đường vòng, vì vậy anh không muốn lại lần nữa tuột mất em. Thời gian không thể nào quay trở lại, những gì mà mình đã làm cũng không thể hối hận. Chính vì đã trải qua quá nhiều chuyện mà anh càng hiểu rằng mình phải biết trân trọng. Khả Nhi…xin em hãy cho anh một cơ hội nữa! Từ bây giờ, hay để anh cùng em đi hết cuộc đời!
Một bông tuyết nhỏ tan dần trên mi của Khả Nhi, hàng mi dài khẽ rung rinh.
-Nếu như em chưa chuẩn bị tâm lí thì không cần trả lời anh ngay đâu. Nhưng ít nhất…- Dương Phàm tháo găng tay ra rồi đưa tay ra trước mặt Khả Nhi: -Hãy để anh dẫn em đi hết đoạn đường đầy tuyết này!
Khả Nhi nhìn bàn tay mình, thật thà hỏi: -Có cần cởi găng tay không?
Dương Phàm bật cười, còn nhớ trước đây tay Khả Nhi cứ đến mùa đông là lại lạnh như đá, cho dù găng tay có dày đến mấy cũng không thể ủ ấm đôi tay cô được. Anh thường kéo tay cô đặt vào trong ngực áo mình, từ từ ủ ấm đôi bàn tay bé nhỏ ấy:-Giờ tay em còn lạnh không?
Khả Nhi cúi đầu nghĩ ngợi một lát rồi tháo găng tay ra, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay Dương Phàm: -Anh thử thì biết ngay!- tay Khả Nhi quả nhiên vẫn lạnh y như lúc trước. Anh siết thật chặt bàn tay nhỏ bé ấy, truyền hơi ấm từ lòng bàn tay mình sang cho cô.
Trên con đường phủ đầy tuyết trắng, hai bóng người tay trong tay lặng lẽ khuất dần nơi cuối đường….
_____ THE END _____