
Tác giả: Đạm Mạc Đích Tử Sắc
Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015
Lượt xem: 1342362
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2362 lượt.
lại rất giỏi lặn. Nàng lúc này phát huy sở trường lặn sâu xuống đáy hồ.
Nàng phát giác đây là một cái hồ tự nhiên rộng rãi, đáy hồ đầy các loại hoa cỏ đẹp mắt, san hô sặc sỡ, nham thạch các loại hình dạng kỳ dị lòe lòe phát ra quang mang; thêm vào đó là đủ loại cá với đủ màu sắc đang lẩn vào đám cỏ xanh và san hô.
Thật sự rất đẹp! Hàn Lăng lập tức bị cảnh đẹp nơi đáy hồ hấp dẫn ánh mắt. Ngày trước có xem cảnh đáy biển trên TV, nàng thường xuyên mơ tưởng có thể tự thể nghiệm, không ngờ lại có thể thực hiện ở chỗ này.
Hưng phấn, kích động, nàng bắt đầu bơi theo những con cá nhỏ chơi đùa, khi thì hai tay… nâng chúng lên, hướng vào chúng nó làm mặt ngoáo ộp; khi thì hái san hô; lúc thì đong đưa thân hình, nhảy theo vũ điệu của lớp rong tảo. Nếu như không phải đang ở dưới nước, nàng chắc sẽ cười to hoan hô.
Đang chơi đùa thì nàng đột nhiên cảm giác một luồng gió mạnh kéo tới, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị kéo vào một lồng ngực rắc chắc, một đôi tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt lấy nàng.
Lúc nàng nhìn thấy người đến mặc long bào màu lam thì lấy làm kinh hãi, nhìn tiếp thì rõ ràng là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc đó. Nàng kinh ngạc vạn phần, là hắn! Hắn… Sao lại tới? Bởi vì ở dưới nước, nàng không dám gọi, cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể an tĩnh tùy ý hắn ôm.
Ôm thân hình mảnh khảnh mềm mại, một cảm giác yên tâm trào lên trong lòng Vi Phong. Hắn lặn xuống nước, một mực hướng tới chỗ sâu nhất dưới đáy hồ, nhìn thấy tiểu họa tinh này đang thản nhiên theo sát con cá chơi đùa, hắn ngoài sinh khí, kích động càng nhiều hơn, cũng không khống chế được bản thân, đem nàng gắt gao nhét vào trong lòng.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, những con cá xinh đẹp bơi lội vờn xung quanh bọn họ, những cái miệng xinh xắn không ngừng mở ra, phảng phất vì bọn họ mà ca hát. Rất lâu sau, Vi Phong ôm Hàn Lăng bơi lên, đến khi nổi trên mặt nước tay của hắn cũng nhất định không rời khỏi lưng của nàng.
“Hoàng thượng, sao người lại đi lâu như vậy, hù chết nô tài!” Thấy Vi Phong rốt cục đã lên bờ, Lục công công từ nãy giờ căng thẳng mới thư giãn được một chút, “Hoàng thượng, mời theo nô tài về Dụ Kiền cung để nô tài hầu người thay bộ y bào ướt sũng này ra.” Còn Vân phi, người vẫn một mực ở đầu cầu chờ đợi, thấy Hàn Lăng không tổn hại một sợi tóc thì khó tin trợn mắt: “Ngươi…”
“Vân phi nương nương, xin cho phép nô tỳ nhắc nhở người, lần sau muốn hãm hại người khác thì trước hết phải điều tra rõ lai lịch nạn nhân đã! Người nhất định là không biết nô tỳ tinh thục thủy tính phải không? Đa tạ nương nương đã cho nô tỳ một cơ hội thể nghiệm thế giới dưới đáy hồ! Lần này nô tỳ có thể nói là trong họa có phúc.” Bộ dáng bị đả kính trầm trọng của Vân phi khiến trong lòng Hàn Lăng thật thống khoái.
Vân phi không thực hiện được gian kế, lại còn bị chế nhạo, tức giận tái mét mặt mày, nàng chuyển hướng sang Vi Phong mà khóc lóc kể lể: “Hoàng thượng, người nói xem, như vậy là lý gì! Nàng không những không để thần thiếp ở trong mắt lại còn đổ oan cho thần thiếp. Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp …”
“Vân phi, ngươi làm gì thì trong lòng tự hiểu rõ. Giờ trẫm chính thức nói cho ngươi hay, chơi đùa thì có thể, nhưng phải một vừa hai phải, ngàn vạn lần không được làm hại đến mạng người!”
Vân phi bị dọa cho tắt tiếng, mặt hết hồng lại xanh, nhìn là biết tâm trạng đang cực kỳ khó chịu.
Ánh mắt Vi Phong một lần nữa trở lại trên Hàn Lăng toàn thân đang ướt đẫm, tĩnh mặc một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Việc lấy số đo có thể để đến ngày mai đi.”
Hàn Lăng ngạc nhiên, sau bừng tỉnh đáp tạ hắn rồi cáo từ, đi tới đầu cầu cầm lấy cái giỏ dụng cụ, chạy về hướng Ti Thải phường.
“Tề công công, theo trẫm hồi cung.” Vi Phong lạnh lùng phân phó, không nhìn Vân phi lấy một cái, hiên ngang rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng cao lớn ngày càng xa Vân phi mới tức giận thu hồi tầm mắt, dậm chân trơ mắt nhìn về hướng Hàn Lăng biến mất, thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
Trong đại điện dị thường lộng lẫy mà yên tĩnh, một vị phu nhân chừng bốn mươi tuổi đang ngồi trên chiếc ghế dựa lớn làm từ gỗ đàn hương thượng đẳng.
Da thịt như tuyết, mắt hạnh má đào, khóe mắt dù có vài vết nhăn nhỏ cũng không tổn hại chút nào đến vẻ đẹp của nàng. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại búi thành một lọn, trên cắm thoa kỷ chi ngọc bích.
Trang phục sắc đỏ, váy màu đồng, áo khoác tím chỉ bạc điểm những hoa văn nhỏ li ti, viền theo cổ áo và đai lưng là những viên Bắc Hải trân châu lóng lánh sáng trong, hạt châu tuyết trắng mượt mà điểm xuyết trên mặt gấm đỏ thẫm làm vẻ phú quý hoa lệ tăng thêm một phần.
“Di nương!” Vi Phong từ ngự thư phòng ra tới đại điện, kích động đi tới trước mặt phu nhân.
Phu nhân lập tức đứng lên hướng Vi Phong khom người chào thân, “Hoàng thượng vạn phúc! Di nương hôm nay mạo muội đến, nếu có chỗ quấy rầy mong hoàng thượng thứ lỗi.”
“Di nương không cần đa lễ, cũng đừng khách khí như vậy. Trẫm vừa vặn bàn xong chính sự, sao gọi là quấy rầy?” Vi Phong vội vàng đỡ nàng lên, khóe miệng mỉm cư