
Tác giả: Chân Huyến Lệ
Ngày cập nhật: 03:28 22/12/2015
Lượt xem: 1341681
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1681 lượt.
vui vẻ chạy xuống lầu: "Anh Phi Đoạt, anh Phi Đoạt, anh tan tầm rồi hả?"
Đứng trên bậc thang, Phúc Hi mỉm cười khi thấy bóng dáng cao lớn đứng trong phòng khách: "Anh Phi Đoạt, em phải đến phòng bếp tự tay nấu canh cho anh."
"Không cần, cô đến thư phòng một chút."
"Hả? Cái gì?"
Phúc Hi chợt dừng bước lại, không dám tin nhìn bóng lưng lạnh như băng của Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt chậm rãi xoay người, hai tròng mắt lạnh lẽo bức người, khí phách nhìn chằm chằm Phúc Hi, làm Phúc Hi sợ hãi: "Phúc Hi, cô đến thư phòng một chút, tôi có lời muốn nói với cô."
"A, đã biết."
Phúc Hi cảm thấy kinh hoảng, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh.
Phúc Hi đến thư phòng, trước tiên nhịn không được ho khan vài cái.
"Khụ khụ khụ, anh Phi Đoạt...Sao anh lại hút thuốc?"
Hoắc Phi Đoạt tựa lưng vào ghế xoay, híp mắt lại, hút thuốc.
Hoắc Phi Đoạt không trả lời, ánh mắt lạnh như băng, im lặng như báo săn, cả người tràn đầy sát khí.
Phúc Hi nuốt nước bọt, cảm giác hơi bất an.
"Anh làm sao vậy anh Phi Đoạt? Sao anh không nói chuyện?"
Hoắc Phi Đoạt dụi tắt điếu thuốc, liếc mắt một cái: "Cô muốn tôi nói cái gì?"
"Hả? Không phải anh gọi em đến đây sao? Không phải anh có chuyện muốn nói sao?"
Phúc Hi bày ra bộ dạng vô tội, hai mắt mở to.
Hoắc Phi Đoạt chợt cười lạnh: "Phúc Hi... Mặc dù cô là con gái cưng của sư phụ tôi, điểm quan trọng của tôi cô cũng không thể chạm đến, có hiểu không?"
Phúc Hi bị ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Phi Đoạt nhìn chằm chằm khiến tim cô đập mạnh, lắc đầu: "Em, em không biết, anh Phi Đoạt, vì sao đột nhiên anh lại nói chuyện đó vậy?"
"Hoắc Phi Đoạt tôi từ nhỏ không cha không mẹ, may mắn được sư phụ cứu tôi, cho tôi mạng sống và võ công, nhưng mà mặc dù là như vậy, nếu ai động đến thứ quan trọng nhất của tôi, tôi đều đối xử bình đẳng, bẻ gãy cuộc sống của người đó, bao gồm cả cô!"
Phúc Hi bị giọng nói độc ác của Hoắc Phi Đoạt dọa cả người run rẩy.
"Anh Phi Đoạt anh nói những lời đó thật không có lý."
Hoắc Phi Đoạt hung ác nhìn Phúc Hi, gằn từng tiếng: "Nếu để cho tôi biết cô nói lung tung gì với Y Y, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Thân thể mạnh mẽ cường tráng của Hoắc Phi Đoạt....
Hoắc Phi Đoạt nằm trên người cô thở hổn hển, chuyển động........
"A a a! Cút ngay! Cút ra khỏi đầu tôi! Đồ bại hoại! Anh cảm thấy anh có bản lĩnh, bộ dạng anh đẹp trai, anh có thể một chân đạp mấy thuyền, tôi phi! Ngũ Y Y tôi không muốn gặp anh!"
Ngũ Y Y dùng chăn quấn phủ đầu, cuộn cuộn lại như cái kén.
Ngày thứ hai Hàn Giang Đình đến đón cô, vừa nhìn thấy mặt Ngũ Y Y, liền phát hoảng: "Má ơi, quỷ, sao cậu lại thành gấu mèo rồi? Mới một đêm không gặp cậu đã tàn tạ thành bộ dạng này rồi sao? Thật không được rồi, đêm nay mình không đi nữa, phải biết hết nỗi tương tư của cậu!"
Hàn Giang Đình còn hài phóng kéo áo trong ra, nắm lấy bàn tay Y Y đặt lên ngưc mình.
Ngũ Y Y nhéo cậu ta một cái rồi lên xe, ra lệnh rõ ràng lưu loát: "Ít nói nhảm đi! Lập tức đi ăn sáng, bây giờ mình đói muốn chết!"
Hai người ăn sáng xong thì lái xe đến trường học.
Hàn Giang Đình vừa lái xe vừa ngâm nga bài hát, đột nhiên trừng to hai mắt, nhìn trước cổng trường, hung hăng giảm phanh lại!
"Y Y! Cậu nhìn phía trước kìa!"
"Đáng chết! Tên tiểu tử cậu định đụng chết tôi à!"
Ngũ Y Y đầu bị đụng vào kính chắn gió, mặt mày bị vặn vẹo biến dạng, giống cái bánh mì lớn.
Chỉ biết tên tiểu tử Hàn Giang Đình này làm việc không đáng tin....
Không thể tưởng tượng được không đáng tin đến mức này.
"Y Y! Đừng gào thét nữa! Cậu mau nhìn phía trước đi, phía trước, trước cổng trường học đó!"
Đầu óc Hàn Giang Đình đều ong ong, bởi vì kích động mà giọng nói lớn đến dọa người, lỗ tai Ngũ Y Y bị cậu ta làm cho chấn động ong ong cả lên.
Ngũ Y Y trợn tròn mắt, liếc nhìn phía trước.
Ách.... Ngũ Y Y bỗng chốc ngây dại.
Bình thường trước cổng trường rất ít người ra vào, hiện tại bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, hai hàng vệ sĩ mặc áo đen đứng đầy cổng trường.
Chặn đường trước cổng trường.
Phía trước là một chiếc xe xa hoa.
Biển số xe này, thân xe bóng loáng, Ngũ Y Y nhìn một cái có thể biết là ai.
Ngoại trừ Hoắc Phi Đoạt lái loại xe xa hoa này thì còn có thể là ai?
Ngũ Y Y nhìn trước mắt đều trợn mắt há hốc mồm.
"Đúng, đúng là Hoắc lão đại nhà cậu không?"
Hàn Giang Đình dụi dụi mắt.
"Ai, nhà ai a! Anh ta không phải là vật sở hữu của mình, chạy nhanh chút, Hàn Giang Đình chết tiệt kia, cậu còn thất thần làm cái gì, nhanh chóng quay đầu chạy đi."
"Chạy, không phải chúng ta đi học sao?"
"Còn học cái rắm gì, trước tiên chạy thoát rồi hãy nói!"
"A, nha, tuân lệnh!"
Hàn Giang Đình đang chuẩn bị chạy trốn, chợt nhìn vào kính chiếu hậu thốt lên: "Y Y, xem ra chúng ta không còn đường chạy trốn rồi."
"Sao rồi hả?"
"Chính cậu nhìn phía sau đi."
Ngũ Y Y run bắn người, nhanh chóng nhìn phía sau.
Mẹ ơi! Xe của bọn họ bị bao vây rồi!
xe của người bên công ty Hắc Đế bao vâ