
Tác giả: Đầu Ngã Mộc Qua
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341867
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1867 lượt.
không dừng lại được!”
Mà nỗi sợ đang chạy nhanh trong đầu anh cũng không hề dừng lại, cách cô càng ngày càng gần, khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng, anh cũng mở hai tay, đón thân hình đang lao nhanh tới của cô vào lòng. Bọn họ theo quán tính cùng ngã ngửa ra sau, tay anh gắt gao ôm cô, khoảng cách giữa cô và anh hoàn toàn là không. Cái loại sợ hãi này rốt cuộc cũng tiêu tán khỏi đầu anh.
“Anh không sao chứ!” Bạch Khả khẩn trương đứng dậy hỏi.
Thở phì phò, anh yên lặng nhìn cô.
“Anh làm sao vậy?” Cô bưng mặt anh.
“Nhớ em.” Anh nói.
Anh khóa lấy cô, hai người ôm nhau lẳng lặng nằm trên mặt đất. Trên đỉnh đầu là bầu trời màu lam, đóa mây trắng phiêu bồng. Tà dương trốn vào một góc phía tây cháy đỏ cả một khoảng không. Bọt nước ở vòi phun phụt một tiếng nở rộ, hơi nước bị chiết xạ tạo ra cầu vồng.
Cứ như vậy, làm cho chúng ta chậm rãi hòa tan dưới ánh mặt trời. Khi đó, anh nhớ.
Hai, về chuyện phát sinh ngày tân hôn.
Sau khi trở về từ công viên, không bao lâu sau, bọn họ trở thành vợ chồng.
Ngày đăng ký hoàn tất trở về, bọn họ dạo quanh các cửa hang lân cận, họ muốn mua một số thứ gì đó. Bạch Khả vừa được làm cô dâu nhỏ nên cảm thấy phố xá hôm nay đặc biệt náo nhiệt, giống như mọi người vì chúc mừng cho bọn cô mới cố ý ra ngoài. Vui vẻ hoan hỉ, đủ loại hương vị.
Cô nhảy ra trước tủ kính bày hàng xem sơ qua, khi cô nhìn thấy một kệ trưng đầy quả cầu thủy tinh thì không ngừng phát ra tiếng ngạc nhiên. Cô kéo Đường Nhất Đường ra sau lưng nói: “Anh xem, xem này, đừng……”
Đây là lần thứ mười lăm bị hôn trong một ngày, cô máy móc chờ nụ hôn của anh kết thúc, trong lòng có bất mãn lại không dám nói ra.
Cô ngờ rằng anh không phải đăng ký kết hôn ở chỗ người mập mạp kia, mà nói lão ấy làm pháp thuật, biến anh thành một con quỷ cuồng hôn. Mặc kệ là ở đâu, chung quanh có người hay không, anh đều vẫn hôn. Dưới bầu không khí cởi mở của nước Mỹ có lẽ không hề gì, mặc dù cô có thẹn thùng nhưng không phải người già mồm. Nhưng tần suất của anh cũng quá nhiều đi, hơn nữa mỗi lần đều xuất thần như vậy, đã thế còn có tiếng chụt chụt……
Môi rốt cuộc cũng được buông ra, cô nhanh chóng xoay người, thực chịu không nổi mà nhăn mày với tấm kính, bóp bóp quai hàm.
“Qua bên kia xem.” Đường Nhất Đường ôm trọn thắt lưng cô đi đến trước cửa một tiệm bán đồ sứ.
Trong tiệm có đồ sứ của nhiều quốc gia, kiểu dáng đặc biệt tinh xảo. Bạch Khả bị những bình bát chén đĩa xinh đẹp kia hấp dẫn, không còn để tâm đến chút hục hặc lúc nãy.
“Cái này giống như mắt người! Anh xem, đừng……”
“Ầy, cái này cũng rất được, có thể mua về đặt ở phòng khách……”
“Khụ khụ, này……”
“Đủ rồi, Đường Nhất Đường!”
Nói xong câu đó cô liền hối hận. Cô thật sự không nên xúc động như thế, nếu chọc anh tức lên, không chừng ngoài miệng bị anh hôn như thế này còn có thể hôn ở chỗ khác. Nếu ở trên đường bị hôn ở bộ phận không nên hôn, về sau cô cũng không dám gặp người khác nữa.
Bất ngờ chính là, Đường Nhất Đường không hề tức giận. Anh cầm vài món đồ sứ cô vừa chỉ vào nói: “Đúng là rất giống mắt, đối mặt với nó sẽ ăn không ngon đâu. Cái này rất đẹp, mắt của em đúng tệ. Nhìn xem này.” Anh chọn một cái chén vẽ đầy hoa, cười đưa cho cô.
Những bông hoa cúc màu vàng được vẽ y như thật, Bạch Khả nhìn rất thích, tự nhiên cũng quên mất hục hặc vừa rồi.
Mua vài món đồ sứ xong, Đường Nhất Đường dẫn cô vào một quán lẩu Trung Quốc.
Trước cửa quán được rải thảm đỏ, bên trong bày mấy chục bàn tròn, mỗi bàn đều có hơi nóng bốc lên. Phục vụ mặc đồng phục màu trắng đang cầm nồi lớn cùng các loại rau xuyên qua xuyên lại giữa các bàn.
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt này làm cho cả người Bạch Khả đều ấm áp lên.Cô nhớ tới lúc ở Trung Quốc, cùng mẹ trốn trong nhà kho, dùng bếp lò đun nước luộc rau dại ăn. Lúc ấy những thứ có thể ăn rất ít, canh chỉ là một nồi nước và muối, nhưng trong trí nhớ của cô đó là bữa cơm ngon nhất.
Chọn một bàn gần cửa sổ, cô ngồi vào vị trí đối diện với anh. Anh không hờn giận chỉ gõ gõ trên mặt bàn nói: “Ngồi xa vậy để làm chi.”
Cô vừa ngồi xuống liền nhìn xung quanh. Cái bàn này không tính là lớn, cách anh cũng không xa.
Thấy cô không hiểu ý của anh, anh lớn tiếng nói : “Lại đây ngồi!”
“À.” Cô gật đầu, đi qua ngồi vào bên cạnh anh. Cô vừa ngồi xuống liền xoay qua nên tránh được bờ môi anh đang muốn cúi xuống.
Một phục vụ đưa thực đơn cho anh, Bạch Khả âm thầm vỗ vỗ ngực.
Người phục vụ với nụ cười đầy mặt không hề nhìn ra sự mập mờ giữa hai bọn họ, cung kính đứng ở một bên chờ bọn họ gọi món.
“Em chọn đi. Anh ăn cái gì cũng được.” Đường Nhất Đường nói.
Bạch Khả che miệng, đáng thương nhìn anh.
“Anh cam đoan không hôn em. Nhanh lên!” Anh uy hiếp.
Thật ra, anh cũng không biết mình bị sao nữa, nhìn đôi môi đỏ mọng mấp máy mỗi khi cô nói chuyện với anh, anh liền muốn hôn. Bọn họ không làm tiệc lớn, không có du lịch tuần trăng mật, nhưng niềm vui tân hôn không hề giảm bớt.Loại vui vẻ này chỉ có thông qua việc hôn cô mới có thể phát tiết.
Động tác của phục vụ rất nhanh nhẹn, chỉ mộ