
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 134310
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/310 lượt.
à vợ sắp cưới của tôi, Mộ Dung San.”
Lam Tố Hinh hơi khom lưng. “Chào cô!”
Mộ Dung San hiếu kỳ nhìn Lam Tố Hinh một lượt, sau đó hờ hững gật đầu. “Chào cô!” Khi quay lại nhìn Anh Hạo Đông, vẻ mặt cô ta mới nhiệt tình hơn. “Hạo Đông, bạn gái cậu rất xinh đẹp!”
Anh Hạo Đông vẫn giữ bộ dạng vừa hoang mang vừa mơ màng nhìn Lam Tố Hinh, hồi lâu sau mới vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống. Sau đó, anh nắm tay cô, không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô chăm chú. Nếu chỉ có hai người với nhau thì cô cũng kệ anh nhìn thế nào cũng được, nhưng có Anh Duy Hạ và Mộ Dung San ở đây, khuôn mặt cô bất giác ửng hồng.
“Duy Hạ, chúng ta đi thôi, không làm kỳ đà cản mũi họ nữa.”
May mà Mộ Dung San suy nghĩ thấu đáo, mỉm cười rồi kéo Anh Duy Hạ đi ra ngoài, để lại Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông ngồi đó nhìn nhau. Anh chăm chú nhìn cô, cái nhìn sâu thẳm như màn mây mờ bao phủ khiến người ta nhìn không rõ.
Lam Tố Hinh bất giác nhớ đến câu nói “nhà chị có một người điên” của đứa bé kia, hít một hơi thật sâu, cô nhìn thằng vào Anh Hạo Đông. Không, cô không muốn coi anh như người điên. Tuy lần đầu tiên đến Anh gia, chỉ nghe thấy tiếng anh gào thét trong phòng mà không nhìn thấy bóng dáng anh, đã từng khiến cô xem anh như người bệnh thần kinh. Nhưng sau khi tiếp xúc với anh một thời gian, cô không còn nhìn anh như vậy nữa. Dáng vẻ mơ màng, hoảng hốt của anh giống hệt một đứa trẻ, một đứa trẻ đã phải chịu cảnh mất mát và lạc lối.
“U Đàm…” Cuối cùng Anh Hạo Đông lên tiếng, vẻ do dự.
Lam Tố Hinh dịu giọng nói: “Gì vậy anh?”
“Con…chúng ta đâu?”
Câu hỏi này của Anh Hạo Đông đã khiến Lam Tố Hinh đột nhiên ngây ngốc. Con ư? Diệp U Đàm và anh còn có con sao? Tại sao Anh phu nhân chưa từng nhắc đến? Cô không biết phải trả lời anh thế nào, chỉ biết ngơ ngác, đờ đẫn.
“Có phải em…giận anh…đã…đi bệnh viện phá thai rồi không?” Anh Hạo Đông do dự hỏi.
Dựa vào thông tin trong lời nói của nah, Lam Tố Hinh nhanh chóng nghĩ ra đối sách, cuối cùng cô ngập ngừng nói: “Không phải, thực ra em vốn không mang thai, lần đó em nói với anh, chỉ là nhầm lẫn thôi.”
Anh Hạo Đông trợn mắt, nghi ngờ nói: “Nhầm lẫn, em không có thai ư? Nhưng hôm đó em đã khóc, nói với anh…”
Anh đột nhiên dừng lại, cắn chặt môi, không nói tiếp, vẻ mặt trở nên mơ màng, tựa như đột nhiên không biết mình muốn nói gì. Sau khi ngơ ngác hồi lâu, anh ôm đầu rên rỉ, xem ra anh đã chạm đến một số ký ức đau buồn nào đó nên lại đau đầu rồi.
Lam Tố Hinh dỗ dành anh nằm xuống giường ngủ, anh giống như một đứa trẻ, giữa chặt lấy tay cô, không để cô đi. Cô ở bên cạnh đến lúc anh đã ngủ say rồi mới rón rén rời khỏi phòng.
Lam Tố Hinh đến tìm Anh phu nhân, nói sự việc vừa rồi. Bà ấy nghe xong liền sững sờ: “Hạo Đông nhớ lại chuyện Diệp U Đàm từng mang thai rồi sao?”
“Anh phu nhân, tại sao bà biết chuyện này mà không nói với tôi? Vừa rồi tôi đã rất bối rối, không biết phải ứng phó thế nào. Bà bảo tôi diễn đạt vai Diệp U Đàm nhưng bà khôgn nói cho tôi biết mọi chuyện củ họ trước đây, như thế rất khó cho tôi.”
Anh phu nhân muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thở dài, nói với vẻ hối lỗi: “Không phải tôi không muốn nói cho cô biết mà thực sự tôi cũng biết rất ít về chuyện của chúng nó. Chuyện Diệp U Đàm mang thai mại sau này tôi mới biết, sau khi tỉnh lại, Hạo Đông chưa từng nhắc đến chuyện này, tôi còn tưởng nó quên rồi. Cô ứng phó rất tốt, cứ tạm thời như thế đã.”
Những lời thoái thác của bà khiến Lam Tố Hinh cảm thấy cô như bị nhét trong một chiếc hồ lô vậy.
Trưa hôm sau, lúc tan học, Lam Tố Hinh vừa ra khỏi giảng đường liền bắt gặp Quảng Viễn và bà Diệp ở bên ngoài.
“Tố Hinh!” Bà Diệp gọi tên cô vô cùng thân thiết. “Hóa ra mẹ cháu là chị gái song sinh của ta, ta là dì của cháu.”
Tuy đã dự cảm mình có quan hệ gì đó với Diệp gia nhưng khi sự thực bày ra trước mắt, Lam Tố Hinh vẫn cảm thấy sốc. Cô luôn cho rằng mình không còn người thân nào trên cõi đời này, ai ngờ lúc này mình lại có một người dì.
Hôm đó, sau khi rời khỏi trường, bà Diệp đã tức tốc chạy về nhà bố mẹ đẻ, hỏi han thân thế. Lúc đó, bà mới biết bà chỉ là con nuôi của họ, còn việc có phải bà còn một người chị em song sinh nữa không thì bố mẹ nuôi cũng không biết, vì lúc họ đón bà ở cô nhi viện, không thấy ai nhắc đến chuyện này. Nhưng mẹ Lam Tố Hinh và bà lại giống nhau như hai giọt nước, bà luôn có dự cảm bà và bà Lam chắc chắn có quan hệ huyết thống.
Dựa vào suy luận đó, cộng với việc bà luôn muốn giành cho Lam Tố Hinh tấm lòng yêu thương của một người mẹ đang đau đớn khi mất đi đứa con duy nhất, mặc dù chuyện chị em song sinh chưa có chứng thực, nhưng bà Diệp vẫn mặc kệ tất cả, nhận mẹ cô làm chị gái để được làm dì của cô.
Trong lòng Lam Tố Hinh có vô số hoài nghi nhưng cô chỉ ngồi đó, không nói tiếng nào. Cô biết, hỏi A Thái cũng không có tác dụng gì, là một người đã phục vụ ở Anh gia hàng chục năm, ông ấy tuyệt đối sẽ không hé răng nói với cô bất cứ điềug gì. Nhưng cô vẫn tin tưởng, buổi tối hôm