
Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 134309
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/309 lượt.
u chưa hề yêu anh. Sở dĩ em ở bên anh bốn năm là vì anh chịu chu cấp tiền cho em đi học. Bây giờ, em đã có thể tự kiếm được tiền rồi, anh hãy nhận lại số tiền em trả anh rồi buông tha cho em đi, đừng đến tìm em nữa.”
“Tú Nhuận, em nợ anh đâu chỉ có tiền. Em nợ anh rất nhiều.”
Tú Nhuận, cái tên này nghe rất quen, giọng nói cô gái này, cũng càng quen hơn. Lam Tố Hinh bất giác quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt người con trai kia rất thô kệch, còn khuôn mặt cô gái ngồi bên cạnh lại xinh đẹp như đóa hoa lan. Cô lập tức nhận ra. Ấy, đây chẳng phải chính là cô ý tá Tần Tú Nhuận đó sao?
Lam Tố Hinh không lên tiếng chào cô ta, vì lúc này cô ta đang nói chuyện với người khác, hơn nữa còn là chuyện chẳng mấy vui vẻ. Khuôn mặt xám xịt, cô ta liên tục cắn chặt môi, không để ý đến mọi người xung quanh, nếu giờ cô đột nhiên đến chào thì hình như không được hay cho lắm.
“Tiểu Vũ, xin anh công bằng một chút. Đúng, em biết để cung cấp tiền cho em đi học, anh đã phải bán căn nhà bố mẹ anh để lại, nhưng em cũng đã đánh đổi bốn năm thanh xuân đẹp nhất để ở bên anh rồi, hơn nữa, em còn nguyện ý bồi thường gấp đôi số tiền đó cho anh. Em xin anh rủ lòng thương, buông tha cho em đi!”
“Tú Nhuận, có phải em muốn cùng người đàn ông kia…”
“Tiểu Vũ!” Tần Tú Nhuận lại lần nữa ngắt lời anh ta, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Được rồi, chúng ta xuống xe rồi hẵng nói tiếp.”
Sau đó, họ vội vã xuống xe, Lam Tố Hinh nhìn theo bóng họ xa dần, trong lòng dấy lên sự đồng cảm. Xem ra thân thế của Tần Tú Nhuận cũng chẳng tốt hơn cô là bao, nếu không thì sao phải dựa dẫm vào một người đàn ông để có tiền ăn học? Cùng là người lưu lạc tha phương, nhưng cô vẫn may mắn hơn cô ấy một chút, vì trong lúc túng quẫn, bất đắc dĩ phải tự bán mình thì thật may vào được Anh gia. Hơn nữa, Anh phu nhân cũng rất tốt, bà để cô rời đi, không một lời trách móc. Không như Tần Tú Nhuận, có tiền “chuộc mình” rồi mà vẫn cứ vướng víu, chưa thóat được.
Lúc Lam Tố Hinh tìm được đến công ty của Quảng Viễn, đã thấy anh đứng đợi ở trước cửa từ bao giờ.
Gần đây, Quảng Viễn như một người tham công tiếc việc, lao đầu vào làm không ngừng nghỉ, anh mượn bận rộn để lấp đầy cuộc sống tẻ nhạt của mình. Anh không thể để mình nhàn rỗi, vì cứ hễ nhàn rỗi là lòng lại rốt như tơ vò. Nhìn thấy Lam Tố Hinh, anh ta miễn cưỡng nở nụ cười. “Bác gái thật là….không để anh từ chối đã dập điện thoại rồi. Còn cố tình để kênhm ếy, anh không thể gọi lại được. Thật ngại quá, để em phải đi thế này.”
Lam Tố Hinh mỉm cười, đưa cặp lồng cơm cho anh. “Không sao, anh mau cầm vào trong ăn đi. Để nguội sẽ không ngon nữa.”
“Cảm ơn em, lên trên ngồi một lát không?”
Lam Tố Hinh ngẫm nghĩ giây lát, “Được”
“Vậy hai bác cũng để cho anh đi sao?”
“Bố mẹ anh đều ủng hộ, đặc biệt là mẹ anh, bà nói nam nhi chí tại bốn phương, ra ngoài xông pha là cần thiết.”
Lam Tố Hinh mỉm cười, “Vậy em cũng ủng hộ anh, Quảng Viễn, đến môi trường mới, nhất định phải bắt đầu cuộc sống mới. Những chuyện trước đây, chuyện vui thì có thể nhớ, còn chuyện không vui thì anh hãy quên đi.”
Quảng Viễn nhìn Lam Tố Hinh rồi đột nhiên khẽ ôm lấy cô. “Cảm ơn em, Tố Hinh!”
Cái ôm này chỉ là tình cảm giữa anh trai và em gái, Lam Tố Hinh không từ chối, cô ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Khi nào anh đi, nhất định phải nói cho em biết, em sẽ đến tiễn anh.”
Sắc mặt Quảng Viễn bỗng trở nên ảm đạm. “Ngày mười bảy tháng ba là ngày giỗ đầu của U Đàm, qua ngày này anh sẽ đi.”
Ngày Mười bảy tháng Ba – ngày giỗ đầu của Diệp U Đàm. Lam Tố Hinh bỗng thấy lòng se lại.
Chẳng mấy chốc đã đến tháng Ba, yên hòa tam nguyệt, là khoảng thời gian vô cùng đẹp đẽ, nơi nơi hoa nở, đua nhau khoe sắc. Nhưng giữa khung cảnh đẹp như tranh vẽ này, Lam Tố Hinh lại nhạy cảm phát hiện ra cảm của Anh Hạo Đông càng lúc càng tụt dốc. Cô biết lý do tại sao.
Những lúc gặp nhau, cô cố ý kể cho anh nghe rất nhiều chuyện vui vẻ, đặc biệt là những chuyện hài hước trong ký ức thời thơ ấu của cô.
Lúc đó, bố cô chưa qua đời, họ cùng nhau sống trong một căn nhà mái ngói ngoài ngoại ô. Phía trước căn nhà là một cái sân nhỏ, trong sân trồng rất nhiều hoa tố hinh. Lúc hoa chưa nở, trên cây đầy những nụ li ti, trắng như hạt trân châu, tỏa hương ngan ngát. Mẹ vẫn thường ngắt nụ hoa tố hinh, lấy kim chỉ xâu thành một chuỗi, làm vòng tay và vòng cổ cho cô đeo. Bố thì thường bế cô trong lòng, hít hà hương hoa thoang thoảng trên người cô, rồi giả vờ như người say, nói: “Con gái bé nhỏ của bố thật là thơm! Đúng là một em bé thơm tho.”
Tiếng cười nói của gia đình cô lãng đãng bay trong hương hoa tố hinh dưới ánh trăng, mãi không tan biến. Đó là bức tranh tuổi thơ vui vẻ nhất và cũng hạnh phúc nhất trong ký ức của Lam Tố Hinh.
Thời gian trôi qua, bố mẹ cô lần lượt qua đời, để lại cô một mình sống giữa thế giới này. Lam Tố Hinh vốn định nói chuyện vui vẻ để Anh Hạo Đông không nghĩ ngợi linh tinh nữa, ai ngờ cuối cùng, bản thân cô lại cảm thấy buồn bã. Chuyện quá khứ càng đẹp đẽ thì khi hồi tưởng sẽ càng thấy