XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341417

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1417 lượt.

àm gì đây. Hà Tiêu nhỏ giọng lẩm bẩm, gãi gãi lỗ tai của anh.
"Ngày mai sẽ đưa tiễn bọn Tiểu đội trưởng Tống đi à?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Trình Miễn ừ một tiếng.
"Thật là nhanh."
Cô nhỏ giọng cảm thán, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy hơi buồn bã.
“Em vẫn nhớ, có một năm ở đại viện cũ, tuyết cũng rơi xuống lớn như vậy, cũng là thời điểm lão binh giải ngũ, em đang chơi một mình ở chỗ xà kép, nhìn thấy trong thao trường cách đó không xa có rất nhiều binh lính đứng xếp thành hàng. Bọn họ là những chiến sĩ phải rời đi năm đó, đứng trong thao trường hướng về phía quân kỳ thêu bốn chữ “Sư đoàn pháo binh hai” tháo quân hàm trên vai và huy hiệu trên mũ xuống, không có một người nào nói chuyện, cũng không có ai khóc. Khi đó, em còn nhỏ, mặc dù không hiểu chuyện, nhưng dường như cũng bị khoảnh khắc yên lặng đó làm cho xúc động, cảm thấy hơi thương cảm."
Nói xong, cô cảm thấy Trình Miễn nắm tay cô chặt hơn, giống như đang nói anh có thể hiểu được.
Thật ra thì, đừng thấy anh lớn lên trong đại viện bộ đội, nhưng nói cho cùng thì con trai thường hay thờ ơ, trước khi đến trường quân đội, nhận thức của anh đối với quân đội phần lớn là đến từ bậc cha chú, ông nội, mà hầu hết những người này đều rời khỏi cấp cơ sở đại đội nhiều năm rồi, chức quan lại cao. Ấn tượng duy nhất khiến anh khắc sâu, chính là năm mà Hà Tiêu mới chuyển đến.
Khi đó, trong đại viện có không ít người chuyển đến, để tăng cường phòng vệ, mỗi tháng đều có hai binh lính được điều đến từ tất cả các doanh trong lữ đoàn đến để canh gác. Đến thời điểm xuất ngũ, bởi vì trong tiểu đội có hai lão binh xuất ngũ, nên khoảng thời gian đó, hàng ngày cứ nửa tiếng trước khi còi báo rời giường lại có thể nghe thấy loa phát ra đủ thể loại hành khúc. Anh thường xuyên bị đánh thức, nhưng lại lật người ngủ thiếp đi. Năm thứ hai, thì không buông thả như vậy nữa, có thể bởi vì có người phản ánh với người trong nhà.
"Không chịu để tâm gì cả." Hà Tiêu trêu anh, "Em còn nhớ, năm đó thân thể em không tốt lắm, nửa đêm thường ho khan rồi tỉnh lại, nghe những bài hát buồn như vậy, lại càng không ngủ thêm được nữa."
Trình Miễn cười, sau đó mới nói: "Anh nhớ khi vừa mới tốt nghiệp, ông nội muốn giữ anh ở Bắc Kinh, làm cấp dưới của bác trai. Lúc đó anh đã suy nghĩ, rồi vẫn lựa chọn nơi này."
"Tại sao vậy?"
"Không tại sao cả." Anh nhẹ nhàng nói, "Anh cực kì hâm mộ, hâm mộ tình cảm của những chiến sĩ này. Tình cảm của người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết mà không hề bị bó buộc, tình bạn vững chắc, đồng cam cộng khổ, khiến cho anh không nhịn được mà muốn được cảm nhận một lần."
Anh cũng từng nói lời này trước mặt ông nội Trình, ông cụ nghe xong chỉ cười, không có một lời khuyên nhủ. Bây giờ nghĩ lại, nụ cười đó của ông cụ, rất có hàm ý, rất có tầm nhìn xa trông rộng. Lão nhân gia ông biết rõ anh đến nơi này chắc chắn sẽ gặp cản trở, nhưng cũng có tư tưởng muốn rèn luyện anh, bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể thực sự trưởng thành. Quả thật, anh cũng đã bị dạy dỗ, nhưng mà lần này làm công việc phục viên và chuyển nghề, phản ứng của anh lớn như vậy, cũng không chỉ bởi vì anh nghĩ quá đơn giản, mà do anh đã mong đợi quá nhiều đối với nơi này.
Đối với anh mà nói những người trong Quân đội giải phóng nhân dân Trung Quốc chính là đại diện cho lực lượng vũ trang bảo vệ quốc gia hoặc là chỗ dựa khi có thiên tai đến, thậm chí, cũng có thể chỉ là một thân quân trang đẹp trai oai hùng trong 230 vạn người. Vậy mà mỗi một người bọn họ đều giống như anh, có cuộc sống giống như anh. Nên từ tận đáy lòng, anh chỉ hi vọng bọn họ có thể sống tốt hơn.
Vậy mà lúc này ——
Chỉ có thể than thở, tương lai sáng sủa, nhưng lại là con đường quanh co, dài dằng dặc.
"Than thở cái gì vậy?"
"Không có gì." Anh trở lại bình thường, ở trên chân của cô lật người, nằm nghiêng ôm lấy hông của cô, "Biết vì sao anh không thích ngày tuyết rơi không?"
Hà Tiêu dừng tay lại một lát, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của anh: "Tại sao?"
Anh cười nhẹ, ôm cô càng chặt hơn, rồi nói: "Bởi vì em đó."
Đó là năm đầu tiên anh đến đội lục quân, thật vất vả mới chờ đến kì nghỉ đông, ngày đó, khi thông báo thời gian nghỉ vừa ban xuống, anh thu xếp hành lí rồi chạy lấy người ngay lập tức. Không chỉ bởi vì nhớ nhà, khi đó bởi vì chuyện của Diệp Hồng Kỳ, anh và Hà Tiêu đã chiến tranh lạnh gần nửa năm. Anh đã từng gọi cuộc điện thoại cho cô, bởi vì bất tiện tiện, nên nhiều khi, chỉ dựa vào viết thư để giữ liên lạc, nhưng đều không được trả lời.
Anh sốt ruột đến mức khó chịu, nên vội vàng muốn được nghỉ để về nhà. Mắt nhìn thấy xe dừng lại trước cửa nhà, anh đưa hành lí cho Giáo sư Triệu vẫn luôn chờ anh, cũng không kịp về nhà, cũng không để ý mẹ ở phía sau kêu gào, trực tiếp chạy về phía nhà của Hà Tiêu. Kiên trì gõ cửa, nhưng không có ai trả lời. Gõ tiếp, vẫn không có đáp lại. Anh cứ gõ liên tục như vậy, cho đến khi Giáo sư Triệu chạy đến nói cho anh biết, lão Hà đã chuyển nghề rồi, cả nhà bọn họ đã chuyển về quê, xế chiều hôm nay vừa mới đi, trước khi anh trở về nửa tiếng đồng h