XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341363

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1363 lượt.

đó hai người đến nhà khách sư bộ nhận lính trả về, nhanh chóng lái xe vào khu vực thành phố.
Là một thành phố lớn nên từ trước đến này trung tâm thành phố B luôn phồn hoa và huyên náo. Mà nay lại ngay chủ nhật, đi đến đâu cũng là đoàn xe chắn ngang và dòng người qua lại không ngớt.
Trình Miễn một ngày một đêm chưa ngủ tựa vào ghế lái phụ chợp mắt trong chốc lát, lúc mở mắt ra lại xe vẫn ở trên con đường cái dài nhất trung tâm thành phố kia, nhích từng tấc từng tấc về phía trước. Rét lạnh bị ngăn ngoài cửa xe, từng tia nắng chiếu vào sưởi ấm người một chút. Phản ứng đầu tiên của Trình Miễn là kéo tấm chắn sáng xuống, song ánh mắt lướt nhanh khu vực thành thị náo nhiệt bên ngoài, anh lại thu tay về.
Trình Miễn học ở trường quân đội ở một thành phố trong tỉnh gần thành phố B, trong quân đội kỷ luật nghiêm khắc, cơ hội xin phép ra ngoài cũng không nhiều, càng đừng nói đến ra khỏi tỉnh. Sau khi tốt nghiệp cũng được trực tiếp phân bổ đến quân khu B, doanh trại trú đóng ở vùng ngoại thành cách thành phố B chưa đến hai giờ chạy xe, nhưng công tác nhiệm vụ anh bận rộn, một năm cũng không vào thành phố mấy lần, càng đừng nói đến an nhàn ngồi xem phong cảnh thành phố này như bây giờ. Ngay lúc nghĩ về điều này anh cũng có chút hâm mộ Tiểu Trần - người lính trả về rồi, không có bộ quân trang này cậu ta còn có tự do.
Giang Hải Dương bên cạnh bỗng thở dài, Trình Miễn nghiêng đầu nhìn anh ta, nói trêu ghẹo: "Ngồi không yên à?"
Giang Hải Dương ngại ngùng gãi gãi đầu: "Đại đội trưởng, tôi đây hai tháng rồi chưa vào thành phố."
"Cậu cho rằng tôi đã vào à?" Trình Miễn tức giận, "Được rồi, đợi lát nữa đến giao lộ phía trước thì dừng lại, cậu xuống xe nhanh chóng mua cho chúng tôi ít đồ mang theo ăn trên đường."
Giang Hải Dương vui mừng đáp một tiếng, đoàn xe dài ngoằn phía trước lại nhích lên, thật vất vả mới đến được giao lộ. Anh ta dừng xe lại hẳn, nhanh nhẹn đi xuống. Trình Miễn cũng quay đầu nói với Tiểu Trần được trả về ở hàng sau: "Xuống xe đợi một chút?"
Tiểu Trần lắc đầu chẳng nói câu nào, Trình Miễn cũng không miễn cưỡng cậu ta, tự mình xuống hít thở không khí một chút.
Không khí sau khi đổ tuyết luôn trong lành, Trình Miễn hít thở sâu vào. Đừng nói là anh đã quen ngồi mấy giờ không nhúc nhích ở trên sân huấn luyện thế này, thật sự bắp đùi đã khó chịu tê cứng không diễn tả được. Bên cạnh có người cũng không nên làm động tác thư giãn gân cốt quá kịch liệt, Trình Miễn đành phải vươn vai một cái.
Song trong khoảnh khắc anh mới vừa giơ lên cánh tay kia, bỗng có người chạy qua từ phía sau anh, còn đụng vào lưng anh một cái thật mạnh, Trình Miễn đứng vững, còn chưa kịp chửi mẹ nó thì đã nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh hô lên: "Bắt trộm!"
Trộm?
Trình Miễn liếc nhìn về phía sau, chỉ thấy hai cô gái mặc đồ lao động và một người cảnh sát vội vã chạy về phía bên này. Nhất thời anh bừng tỉnh hiểu ra, tháo mũ xuống đuổi theo tên vừa đụng anh bỏ chạy.
Mấy ngày qua thành phố B mới vừa đổ tuyết, tuyết đọng trên đường còn rất dày, người bình thường chạy không quá nhanh. Nhưng Trình Miễn không giống, anh là người mới vừa chịu huấn luyện gian khổ một ngày một đêm trong đống tuyết, cho dù đôi giày da mang trên chân trở ngại anh phát huy, nhưng tốc độ của anh vẫn rất nhanh. Tên trộm chột dạ quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện ra có thêm một người đuổi theo, lập tức la lên: "Đừng đuổi theo!"
Trình Miễn không nói, dưới chân tức thời tăng nhanh tốc độ. Tên trộm gần như chạy muốn hộc máu, quay đầu lại la lên một tiếng với anh: "Mẹ kiếp đừng đuổi theo!"
Trình Miễn mím chặt môi, chạy lên trước với tốc độ chạy nước rút trăm mét, một mình trói gô tên trộm ấn trên mặt đất.
"Mẹ kiếp, mày buông tao ra!" Tên trộm đã bị chế ngự gào lên.
"Tao cho mày chạy!"
Quay đầu cho tên trộm một cái tát, Trình Miễn ghìm chặt cổ của tên trộm cho đến khi cảnh sát chạy đến mới buông lỏng tay ra.
"Đàng hoàng một chút!"
Cảnh sát không chút khách sáo còng tên trộm lại, giao cho đồng nghiệp vội vã chạy đến áp giải lên xe cảnh sát. Lúc này một trong hai cô gái chạy đến, không ngừng nói cảm ơn với Trình Miễn: "Nhờ có anh, cám ơn, rất cảm ơn."
Trình Miễn chỉnh lại trang phục của mình: "Không có gì, cô kiểm tra túi mình trước thử đi, xem có thiếu đồ gì hay không."
Cô gái trẻ tuổi nhìn qua loa: "Không có mất, thật cám ơn anh..."
"Khách sáo rồi." Trình Miễn cười nói, "Tôi là lính, dũng cảm làm việc nghĩa là chuyện nên làm."
Sắc mặt cô gái ửng đỏ, nhớ ra gì đó, rồi vẫy vẫy tay với người phía sau: "Tiêu Tiêu, mau đến đây."
Theo hướng cô ta vẫy tay, Trình Miễn ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái đang giẫm lên tuyết đọng đi về phía bên này. Dường như lòng vẫn còn sợ hãi nên cô đi chậm vô cùng. Trình Miễn nheo mắt lại đánh giá cô gái từ trong ra ngoài đều hiện lên vẻ dè dặt từng li từng tí này, nói như đùa: "Bạn của cô có thể bị hoảng sợ."
Vừa nói xong, cô gái cắm đầu đi đến ngẩng mặt lên. Khi ánh mắt dừng tại khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô, Trình Miễn bỗng mở to hai mắt, toàn thân đột ngột cứng ngắc,