Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341418

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1418 lượt.

do thám, rình rập, ly gián.” Giờ khắc này Từ thư ký đã hoàn toàn hóa thành nhân vật quân sư, “Phát huy tố chất ưu tú lính trinh sát của cậu, lấy một ít tình báo cũng đâu có khó khăn gì.”
Vậy cũng được.
Trình đại đội trưởng suy nghĩ một chút: “Vậy nếu cô ấy thích người khác?”
“Bốn chữ: Tùy thời ly gián.”
“Làm sao tôi thất đức như vậy?”
“Không chỉ có thất đức, còn phải da mặt dày.” Từ Nghi khẽ mỉm cười, lại hỏi, “Theo lý thuyết cậu hẳn biết cha mẹ Hà Tiêu, như vậy xem ra cũng có thể ra tay từ phía hậu phương.”
“Dừng lại!”
Trình Miên kêu ngừng, hiện tại ngay cả Hà Tiêu nghĩ thế nào anh cũng chưa xác định được, còn muốn ra tay từ phía hậu phương à? Chuẩn bị không tốt chính là kết quả trước sau có địch.
Từ Nghi cũng hơi thông suốt một chút.
“Vậy thì theo như lời tôi nói lúc trước, nhận thức cho tốt.” Nói xong rồi vỗ vỗ bờ vai anh, bước đi vô cùng phóng khoáng.
Trình Miễn không khỏi bật cười.
Anh quay đầu đi, thất thần nhìn ra tia nắng rực rỡ ngoài cửa sổ trong chốc lát, trong đầu bất chợt nhớ đến ánh mắt của Hà Tiêu quay đầu lại nhìn anh lúc gần đi. Một lúc lâu anh bỗng đứng lên, vuốt vuốt đầu tóc, đeo mũ lên đi ra ngoài.
Quyết định trước tiên tập trung hỏa lực tấn công phía mạnh nhất. Hơn nữa — phải bắt sống!






Trong khoảng thời gian này Hà Tiêu rất bận bịu.
Tháng một phải nộp phí dụng bảo hiểm niên độ mới cho cả đơn vị và thời gian nộp hồ sơ báo cáo. Bắt đầu từ đầu tháng, cô và các đồng nghiệp phòng thu chi liên tục không ngừng tăng ca hai tuần mới có thể hoàn tất mọi công việc, khi Trương chủ nhiệm trung tâm tuyên bố cho nghỉ ba ngày thì ngay cả sức lực hoan hô các cô cũng không có.
Hà Tiêu nhanh chóng đi xuống quầy tiếp tân tìm Chử Điềm, hai người thay quần áo, cả người thoải mái đi ra khỏi cửa đơn vị. Ở cửa có một ông bác bán khoai lang nướng, hương vị ngọt ngào xốp mềm, hai người mỗi người chọn lấy một củ, vừa ăn vừa chậm rãi đi đến trạm xe điện ngầm. Một chiếc xe màu đen chạy qua bên cạnh các cô, bỗng tốc độ thả chậm, cuối cùng dừng lại. Người trong xe cho cửa kiếng chạy xuống, lộ ra nửa đầu gọi Hà Tiêu.
Hà Tiêu vừa nhìn rõ là ai thì chợt cảm thấy nhức đầu. Người trong xe là trưởng phòng thu chi chỗ cô, cũng là cháu ngoại trai của chủ nhiệm Trương. Theo tin tức không đáng tin cậy thì người đàn ông này gần ba mươi lăm tuổi, ly hôn một lần, dường như rất có cảm tình với cô. Hà Tiêu chẳng thích thú gì với anh ta, nhưng cũng không thể làm lơ không thấy.
Vội vã lau thức ăn dính bên khóe miệng, Hà Tiêu chậm rãi bước đến: “Xin chào, trưởng phòng Lưu.”
Trong lòng Chử Điềm biết với tính tình Hà Tiêu có nhiều lời cũng vô ích. Cho nên thở dài một hơi rồi đáp: “Ngủ một ngày trước đã, hôm sau giúp chị họ dọn nhà.”
“Chị họ?”
“Là con gái của dì nhỏ mình, Đồ Hiểu.”
Hà Tiêu thoáng cái nhớ ra được: “Chính là chị lúc trước khám chân cho mình à?”
“Lâu vậy rồi cậu vẫn còn nhớ sao?” Chử Điềm hơi bất ngờ.
“Mình đi cùng với cậu.” Cười cười, Hà Tiêu khẽ nói, “Dù sao cũng không có chuyện gì làm.”
“Được.” Chử Điếm hớn hở đáp, “Có điều mình nói cho cậu biết trước một tiếng, chị họ mình là dọn qua sở nghỉ hưu của quân đội, cậu xác định muốn đi à?”
Hà Tiêu trầm mặc ngắn ngủi trong một phút, không nhịn được hỏi: “Sở nghỉ hưu đông người, cậu còn đi góp thêm náo nhiệt làm gì?”
Chử Điềm cười thản nhiên: “Đi xem mấy anh lính.”
Hà Tiêu: “…..”
Đồ Hiểu chị họ của Chữ Điềm cũng là một quân nhân, nói chính xác là một quân y.
Trước khi vào đại học, Đồ Hiểu vẫn cùng cha mẹ sống tại thành phố S, sau đó tốt nghiệp phân đến bệnh viện đa khoa quân khu thành phố B. Tự một mình làm việc ở đây hơn hai năm thì cha Đồ Thụy Dân được điều đến quân khu B. Lúc đó cả nhà đoàn tụ, Đồ Hiểu vào ở đại viên quân khu. Hiện tại Đồ Thụy Dân rút lui rời khỏi cục trang bị quân khu B, trả lại nhà trong đại viện, cả nhà chuyển vào sở nghỉ hưu.
Sáng thứ bảy Hà Tiêu đã theo Chử Điềm đến đại viện quân khu B từ sớm. Nhưng không ngờ trong nhà của Đồ Hiểu đã trống rỗng, viên cảnh vệ báo cho cô biết sáng sớm đã có hai chiếc xe quân sự đến chở đồ cả nhà Đồ Hiểu đi. Cho nên hai người đành phải vội vã chạy đến sở nghỉ hưu ở vùng ngoại thành. Tại cổng sở nghỉ hưu có linh trinh sát trực đứng gác theo thường lệ, không thể tự do đi vào, Chử Điềm đành phải gọi điện thoại cho Đồ Hiểu ra cửa bảo lãnh.
Hai người mặc chiếc áo dày chờ ở phòng trực ban, chỉ chốc lát sau đã thấy một cô gái cao cao để mái tóc ngắn nhanh nhẹn, mặc áo khoác ca rô, hai tay bỏ vào túi, cất bước thoải mái đi đến chỗ hai cô. Chử Điềm vô cùng phấn khởi vẫy vẫy tay với cô, lôi kéo Hà Tiêu chạy lên trước.
“Chờ lâu không, có lạnh không?” Đồ quân y hỏi.
Chử Điềm lắc đầu, giới thiệu với cô: “Đây là bạn học của em, Hà Tiêu. Chị họ còn nhớ không?”
Đôi mắt sáng trong của Đồ Hiểu quan sát Hà Tiêu hơn mười giây, bỗng nhiên cười: “Dĩ nhiên. Ở bệnh viện chúng ta hơn một tháng mà, bây giờ khá hơn chút nào chưa?”
Hà Tiêu khẽ gật đầu: “Cũng không tái lại nhiều, lú