
Tác giả: Nghê Tịnh
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341026
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1026 lượt.
e lời….”
“Em biết hậu quả không lấy là gì không? Chỉ cần em nói không, tôi liền buông tay.” Mặt của anh tiến lại gần cô hơn, cách môi của cô chỉ một tấc.
“Anh không nên như vậy…”
“Vậy em nói cho tôi biết, em lấy hay không lấy?” Anh buộc cô nói.
Khóe mắt Trác Viện đỏ lên, muốn quay mặt đi chỗ khác nhưng lại bị anh giữ lấy cằm, cô chỉ đành cắn cắn môi, thương tâm gật đầu.
“ Tôi phải nghe em nói.”
“Em gả….” Trừ gả, cô còn những lựa chọn khác sao?
“Vậy biểu hiện thành ý cho tôi nhìn đi.” Cô rõ ràng đã làm theo yêu cầu của anh nói gả cho anh, nhưng anh không buông tha cô, tiếp tục gây khó khăn.
Nước mắt Trác Viện lăn xuống, thỏa mãn anh, tay run run níu chặt áo sơ mi đen của anh, chậm rãi nâng cằm lên, môi Trác Viện in lên môi anh, dùng nụ hôn không lưu loát biểu hiện thành ý.
Không ngờ khi cánh môi cô vừa mới in lên môi anh, nháy mắt sau đó, người của cô đã bị anh dùng lực kéo vào trong ngực, không cho cô cơ hội né tránh, thô bạo cạy mở hàm răng của cô, mạnh mẽ đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng cô, tham lam liếm hôn.
Đột nhiên bị hôn mạnh, Trác Viện cảm thấy sợ hãi, trong miệng thốt ra mấy tiếng rên rỉ nhưng tay chỉ dám run run đỡ trước ngực anh, hô hấp chỉ còn lại hơi thở cùng mùi vị thuốc lá nhàn nhạt của anh.
Bị anh hôn lần nữa khiến cô có chút không thở nổi, đầu óc Trác Viện choáng váng, giống như hít thở không thông, mở miệng muốn anh dừng lại, nức nở duỗi tay ra, giãy giụa lại bị hai tay anh kìm chặt.
Đang lúc Trác Viện cho là mình sẽ bị hôn đến bất tỉnh, Kỷ Nhất Thể lại rời khỏi môi cô, chậm rãi dời xuống, dấu hôn ba ngày trước ở cổ cô vốn đang đỏ thẫm giờ chuyển thành đỏ nhạt, rất bắt mắt trên chiếc cổ trắng noãn.
Tại dấu hôn kia, anh lần nữa lại cúi đầu nặng nề mút lấy, làm cho nó vốn muốn biến mất nhưng lại bị in dấu đỏ nữa. Dấu ấn chỉ thuộc về anh, thấy nó chói mắt , anh mới bỏ qua, hơi thở thêm gấp “ Chuyện kết hôn, anh sẽ chuẩn bị, em chỉ cần biết điều chờ gả cho anh, hiểu không?”
Đáp lại anh là tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt của Trác Viện, vừa bất lực lại vừa khổ sở, giống như người yêu bé nhỏ chịu ủy khuất.
Nhưng tiếng khóc ủy khuất này lại làm cho dục hỏa vốn đã thỏa mãn của Kỷ Nhất Thế lại tăng vọt lên. Lúc cô cho rằng anh đã bỏ qua cho mình thì anh lại nâng cằm cô lên, nhìn chăm chú vào hai mắt đẫm lệ của cô, sau lại hung hăng hôn lên cánh môi sưng đỏ của cô, đem cánh môi non mềm cùng tiếng nghẹn ngào của cô nuốt vào trong miệng, vừa mút vừa liếm, giống như dã thú, không chờ kịp liền ăn cô vào bụng.
Tiếng gọi của dục vọng làm tay của anh trượt vào trong váy cô, khi cô sợ tới mức uốn éo thân thể, tay anh mạnh mẽ di chuyển lên trên. Đầu tiên bàn tay lần theo bắp đùi non mềm trượt đến chiếc lưng mảnh khảnh của cô, tới tới lui lui vuốt ve.
Rồi sau đó, môi anh đi xuống dọc theo cổ cô, liếm liếm ở xương quai xanh, tiếp theo lại đi tới trước cổ áo cô.
Một tay anh cách lớp vải bao lên bầu ngực cô, dùng sức xoa, cũng theo vai đi xuống dưới âu phục. Một tay còn lại đi xuống dọc theo thắt lưng, đi thẳng tới phần bụng của cô.
Âu yếm của anh làm Trác Viện sợ hãi, cô trừng to mắt, sợ đến mức khép hai chân lại. Song cô không phải là đối thủ của Kỷ Nhất Thế, chỉ trong chốc lát, tay của anh đã thăm dò được vào trong quần lót, trực tiếp để trên chỗ kín của cô.
Chỗ kín chưa từng bị sờ qua khiến Trác Viện xấu hổ đẩy anh ra, nhưng làm sao cũng không dời tay anh đi được, làm tay của anh vân vê hoa hạch, một cỗ nóng rực tỏa ra từ hai chân cô “ A….ách…. không….” Cô bất an kêu lên.
Trác Viện liều mạng vừa uốn éo vừa đá, muốn né tránh, lại không biết mình càng giãy giụa thì càng khơi lên dục hỏa của Kỷ Nhất Thế.
“Không cái gì?” Tiếng nói thở ra của Kỷ Nhất Thế vang lên, hai tay không ngừng trêu chọc.
Tay anh dò vào cánh hoa kín đáo của cô, đoá hoa chưa ướt át nên hết sức chặt chẽ. Anh nhẫn tâm cắm một ngón tay vào, ngón cái tiếp tục vân vê hạch tâm của cô.
“A….” Hai tay nhanh chóng bắt lấy cổ áo anh, hạ thân đột nhiên xuất hiện đau đớn, làm cô kêu ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lồng ngực anh.
“Mở chân ra.” Thấy cô liều mạng khép hai chân lại, Kỷ Nhất Thế ở bên tai cô ra lệnh.
Trác Viện không nói ra lời, cúi đầu trước ngực anh, cắn chặt môi dưới nhịn xuống tiếng rên rỉ trong cổ họng, lắc đầu cầu xin anh buông tay.
“Hay là, em muốn tôi hiện tại xé quần áo của em ra, muốn em?” Anh liếm lỗ tai trắng nõn của cô, uy hiếp nói, cảm giác toàn thân cô cũng đang run rẩy, mới biết thì ra lỗ tai cô nhạy cảm như vậy, anh có ý xấu cắn cắn mấy cái.
“Đừng….”
Sợ anh thật sự muốn cô ở chỗ này, Trác Viện đành chậm rãi mở hai chân ra, mặc anh đem cô đùa nghịch khóa thành tư thế ngồi. Mông cô tinh tường cảm nhận được, dục vọng nam tính của anh đã sớm bị cô làm cho kích động, cứng rắn ma sát giữa hai chân cô.
Thấy cô cắn chặt môi dưới, không dám để mình khóc thành tiếng, sợ chọc anh mất hứng. Nhìn bộ dạng vừa dè dặt khẩn trương vừa đáng thương của cô, Kỷ Nhất Thế vốn tính hành hạ để cô lấy lòng anh, nhưng bây giờ ý định đó giảm xuống không ít.