
Tác giả: Nghê Tịnh
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341041
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1041 lượt.
ó chịu, nhưng là anh muốn làm cho cô đau. Như vậy, cô mới có thể nhớ kỹ, anh là người đàn ông của cô, loại cảm giác này cô vĩnh viễn sẽ không quên. Một khi lên giường với anh, cô cũng đừng nghĩ có cơ hội né tránh, trừ phi anh chán, bằng không đời này cô cũng chỉ có thể phụ thuộc vào anh.
Kỉ Nhất Thế thở gấp gáp, hơi nóng phun lên trên cổ cô, “Gọi ông xã!” Đột nhiên dừng lại động tác, làm cho vật cứng rắn của mình để vào trong cô, con ngươi đen láy chống lại đôimắt hồng hồng giống thỏ.
“Ông xã!” Trác Viện ôn nhu lên tiếng.
Nghe vậy, Kỉ Nhất Thế quẹt quẹt môi, “Nói, anh là ai?”
Trác Viện bị anh ép buộc có chút thất thần, không rõ vì sao đột nhiên anh hỏi như vậy, mê hoặc nhìn lại anh, vật cứng rắn vốn án binh bất động, lúc này lại rút ra rồi vùi sâu vào, đau đến nỗi làm cô thét chói tai.
“Còn không nói sao?” Anh hôn lên môi cô, nghe tiếng khóc của cô, tiếp tục hỏi.
Bị hơi thở của anh vờn quanh, hơi thở của hai người hòa làm một, Trác Viện chậm rãi mở miệng, “Kỉ...... Nhất Thế......” giống như thì thầm nhưng lại thỏa mãn trái tim anh, nửa người dưới nhất thời càng nhanh, không biết qua bao lâu. Kỷ Nhất Thế chế trụ thân thể cô, tách hai chân cô ra để trên vai mình, Trác Viện hoảng hồn, co rúm người, làm cao trào tiến đến.
Sau khi phát tiết, cả người anh đầy mồi hôi, không vội rút ra vật cứng rắn, vẫn ở trong cơ thể cô như cũ. Anh ngẩng đầu thỏa mãn hôn môi cô, thả lỏng sức lực, nhẹ nhàng cắm rút trong cơ thể cô, “Như vậy còn đau hay không?” Tiếng nói trầm thấp kia làm Trác Viện ủy khuất vùi sâu vào cổ anh, ngăn không được nước mắt rơi xuống, “Vì sao vừa rồi không thể nhẹ nhàng một chút, hiện tại không còn kịp.” Cô gái nhỏ làm nũng làm cho tâm tình Kỷ Nhất Thế cực tốt. Ôm cô lại hôn vài cái.
Anh khát cầu nhiều năm như vậy, giờ khắc này cô rốt cuộc cũng là của mình.
Buổi tối hôm đó, Kỷ Nhất Thế muốn cô ba lần, thẳng đến giữa khuya, ăn qua loa bữa ăn người hầu mang lên, rồi ôm cô tiến vào phòng tắm tắm rửa. Sau mới ôm toàn thân vô lực của cô trở về giường, nhìn cô nặng nề ngủ rồi mới chợp mắt.
Sau buổi tối định mệnh đó, Kỷ Nhất Thế liền bá đạo yêu cầu cô chuyển tiến biệt thự nhà họ Kỷ, hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của Trác Chinh, đem người mang về nhà.
Trước khi Trác Viện còn chưa dọn vào căn biệt thự này, nếu Kỉ Nhất Thế công việc bận rộn sẽ không trở về nhà trong vài ngày. Hiện tại lại khác, cho dù có bận cách mấy, anh nhất định sẽ về nhà qua đêm.
Chuyển biến như vậy, mẹ Kỷ đều nhìn thấy, bà biết con trai mình thích Trác Viện bao nhiêu, nên cũng thay đổi thái độ với cô. Dù sao cũng là người phụ nữ con trai để ý, thân là mẹ cũng không nên làm khó dễ.
Lại nói, Trác Viện thực sự rất ngoan, rất hiểu chuyện, quả thật được người người yêu, mẹ Kỷ đối với cô con dâu mới này hết sức hài lòng.
Vốn Kỷ Manh Manh trở lại Đài Loan từ hai tuần trước, nhưng mãi đến một ngày trước hôn lễ, mới cùng Kỷ Nhất Sanh trở về.
Về nhà không thấy Trác Viện, Kỷ Manh Manh bởi vì bị kéo dài thời gian trở lại Đài Loan, đã sớm một bụng giận dỗi, nhất thời lập tức bộc phát tính cách đại tiểu thư. Mẹ Kỷ vội vàng nháy mắt, mặc kệ con trai cũng vừa mới xuống máy bay, lập tức bảo anh gọi điện thoại thúc giục anh cả trở về.
Kỷ Nhất Sanh tức giận, không vừa lòng với việc cả nhà đều cưng chiều em gái, nhưng vẫn cầm điện thoại lên gọi.
Một lúc sau, rốt cuộc Kỷ Nhất Thế cùng Trác Viện trở về nhà.
Kỷ Manh Manh vừa ăn bánh sủi cảo với đường phèn tổ yến mẹ nấu, vừa đưa ánh mắt chằm chằm ra ngoài cửa.
Cô đợi Trác Viện cũng đã tắm sạch sẽ xong, đổi sang bộ quần áo mát mẻ ở nhà mới trò chuyện tiếp. Hai tay Trác Viện chống cằm, mỉm cười nhìn bạn tốt “ Mình nghĩ cậu sẽ trở về sớm hơn.”
“Vốn là vậy, đều là tại anh hai, theo đuổi cái báo cáo y học gì đó, muốn mình đợi anh ấy, kết quả là bị kéo dài thời gian.” Kỷ Manh Manh ngồi dậy, hai chân vắt chéo, vừa cười, vừa nói “Viện Viện, rốt cuộc cậu với anh cả đã xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Manh Manh vốn không tin Trác Viện sẽ đột nhiên cùng anh cả nảy sinh tình cảm. Cô không phải ngày đầu tiên mới biết Trác Viện, tính tình thẹn thùng như vậy, chuyện gì cũng giữ ở trong lòng.
Kỷ Manh Manh đột nhiên hỏi, làm Trác Viện sửng sốt một chút, theo bản năng đưa tay vén những sợi tóc lên lỗ tai, xấu hổ cười cười.
“Viện Viện, nói thật cho mình, chúng ta là bạn bè, mình hi vọng cậu hạnh phúc.”
“Anh cả cậu cầu hôn với mình, mình đáp ứng, đây là toàn bộ quá trình.”
“Anh cả mình sao lại đột nhiên cầu hôn với cậu? Hai người thậm chí còn chưa hẹn hò?’ Kỷ Manh Manh đâu dễ bị lừa gạt như vậy.
Đáng tiếc, mặc kệ Kỷ Manh Manh hỏi cung như thế nào, Trác Viện cũng hạ quyết tâm không nói. Tính tình đại tiểu thư nô