
Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Tác giả: Mạn Ni
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 134563
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/563 lượt.
oán trách, nhưng trong lòng anh lại hết sức hưởng thụ, cô giống như một viên kẹo ngọt, vừa mềm vừa thơm, lại còn hai khối bánh bao mềm nhũn trước ngực nữa, khiến cho tim anh đập rộn lên, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Vương Tuệ Hân đẩy anh ra rồi ngồi bật dậy, sắc mặt đỏ ửng, tức giận nói: “Anh có giỏi thì tự mình đứng dậy, ma men thì có tư cách gì mà đi nói người khác.”
Anh day day huyệt thái dương: “Đừng có hét to như vậy, nghe em hét mà đầu tôi cũng phát đau.”
“Đáng đời!” Cô tức giận đứng dậy rời đi.
Anh ngồi dậy, gục đầu vào đầu gối. Vương Tuệ Hân quay lại nhìn anh một cái, không khỏi đấu tranh tư tưởng.
Bỏ anh ta lại một mình, cũng không sao chứ?
Anh ta chỉ say rượu chứ không có bị thương. . . .Nhưng nhìn anh có vẻ đang đau đớn, bỏ anh ta ở lại thì có ác quá không?
A Đại bên cạnh lại nhàm chán sủa lên hai tiếng, sau đó chạy lon ton vào rừng chơi, cô chần chừ mấy giây, rốt cuộc cũng lại quay trở lại.
“Anh có sao không?”
“Không sao.”
Thật ra thì anh không có say, tối qua anh xuống đồn cảnh sát dưới chân núi để điều tra về cô gái thần bí trong nhà mình, lại không tránh được phải uống rượu cùng một số bạn bè, suốt một đêm không ngủ, đến sáng nay anh mới thoát được.
Vốn định trở về nhà kho để ngủ, nhưng lúc đi qua thảm cỏ xanh và những cây bạch dương thì anh lại nhớ tới ngày xưa mình vẫn hay nằm ngủ ở nơi này, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nằm xuống, vừa mới chập chờn tiến vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng chó sủa, chẳng bao lâu lại có một giọng nói quấy nhiễu giấc mộng đẹp, không ngờ người đó lại là cô.
Vương Tuệ Hân nhíu mày: “Anh uống nhiều rượu quá!”
“Em đi tìm người chuốc rượu tôi mà nói.” Anh nỉ nođáp
“Cái gì?” Cô không nghe rõ lời anh nói.
“Không có gì. Đưa tôi về đi!” Anh ngoắc ngoắc cô.
“Đưa anh về?” Cô lắc đầu: “Tôi không đỡ nổi anh, chẳng phải anh nói sức của tôi còn yếu hơn cả ốc sên đó sao?”
Thấy cô vẫn còn tức giận vì câu nói vừa rồi, anh không nhịn được mà bật cười.
“Yên tâm, tôi vẫn còn đi được, chẳng qua là chỉ muốn mượn bờ vai của em, em cũng không định để tôi ngủ ngoài này đúng không?” Anh vô tội nhìn cô.
Nếu không phải lúc này cả người anh bốc toàn mùi rượu, lại đứng không vững, thì cô quả thật là hoài nghi anh ta đang muốn chỉnh mình, cái ánh mắt cười như không cười kia khiến cho người khác chẳng dễ chịu chút nào.
“Tôi gọi người tới giúp anh!” Thím Mẫn ở gần nhà cô, cô có thể đi tìm thím Mẫn tới đây để giúp đỡ.
“Sao phải phiền phức như vậy? Dù sao chúng ta cũng cùng đường mà!”
“Cùng đường?”
“Ừ!” Anh miễn cưỡng đứng dậy.
Mùi rượu xộc thẳng vào mũi khiến cho cô cảm thấy đây không phải là ý hay: “Trên đó chỉ có một mình tôi, tôi không nghĩ rằng chúng ta cùng đường.”
“Vậy là em nói sai rồi.” Anh mỉm cười, ánh mắt giống như đại ca sói xám đang nhìn cô bé quàng khăn đỏ vậy.
Cô quay đầu đi, cảnh giác nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Chỗ em đang ở là nhà của tôi!”
Cô kinh ngạc há hốc mồm. Nhà của anh ta? Chẳng lẽ anh ta là chủ nhà – Tạ Kính?
“Anh. . . anh là Tạ Kính?” Cô nghi ngờ nhìn anh.
Lúc đầu, người ký hợp đồng với cô là một bà cụ nhà ở dưới chân núi, bà cụ có nói, chủ nhà chính là Tạ Kính, cháu ngoại của mình, nhưng bà chưa cho cô xem hình Tạ Kính nên cô cũng không biết Tạ Kính trông như thế nào.
Thấy cô có vẻ hoài nghi, anh dứt khoát đưa giấy chứng minh thư ra.
“Không sai, tôi chính là Tạ Kính.”
Trên chứng minh thư viết hai chữ Tạ Kính to và rõ ràng, Vương Tuệ Hân không thể không tin, chẳng qua là cô không hiểu tại sao anh lại quay về?
“Nể mặt chủ nhà, đỡ tôi trở về cũng không có gì quá đáng chứ?” Anh cười hì hì nói.
Ở nhà người ta một năm trời, nếu nói không giúp thì cũng không hợp lý lắm: “Ngã xuống thì tôi mặc kệ anh đấy!”
Cô tiến về phía anh.
Bước chân anh lảo đảo, dường như toàn bộ sức nặng đều đặt hết lên trên người cô, khiến cho cô bước đi có chút khó khăn.
“Anh. . . .” Đang định nhắc anh đừng có cố ý dựa vào người mình thì anh chợt đứng thẳng lên một chút, giảm bớt không ít áp lực trên người cô.
Kể từ sau khi chia tay bạn trai cũ, lòng tin của cô đối với đàn ông đã hạ xuống cực điểm, càng cố gắng không giao tiếp với bọn họ, tránh để lộ ra vẻ mặt khinh bỉ của mình.
Đây cũng là lý do vì sao cô xin được chuyển tới vùng núi này, cô cảm giác mình bắt đầu hận đời, chỉ có lên núi mới có thể khiến cho tâm hồn cô thanh tịnh.
Quả thật là rất thanh tịnh, những người bạn nhỏ ngây thơ thuần phác ở trên núi, thôn dân ở nơi này mặc dù có lúc nhiệt tình quá mức khiến người ta không có cách nào chống đỡ được, nhưng nói tóm lại thì vẫn là những người lương thiện, không hề có ác ý.
Nếu như cô bắt gặp một người đàn ông xa lạ ngất xỉu bên vệ đường ở trong thành phố, thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ đỡ anh ta về nhà, trong thành phố đâu đâu cũng có người, cảnh sát sẽ tìm đến rất nhanh, cô căn bản là không cần tự mình giúp đỡ.
Nhưng nơi này thì không như vậy, ở chỗ này, sự đề phòng giữa người với người rất mơ hồ, ai ai cũng đều chân thật nhiệt tình, khiến cho cô cũng