
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341073
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1073 lượt.
p ảnh anh cho lên trang quảng cáo, chắc chắn hiệu ứng sẽ rất tốt”.
Cũng hơn nửa năm rồi tôi không nhìn anh gần thế này, gương mặt anh cũng không thay đổi nhiều, vẫn đôi mắt sáng, có chăng chỉ là ánh mắt hơi mang chút mệt mỏi.
Anh cười nói: “Nếu làm người mẫu mà có thể giảm chi phí quảng cáo, tôi rất sẵn lòng”.
Ôi, Triển Vân Dịch làm người mẫu? Nếu đăng lên, chắc chắn không chỉ làm mất mặt Triển gia!
Phi Nhi đưa ra bảng giá quảng cáo của bên chúng tôi, Vân Dịch chỉ liếc qua rồi cười nói: “Nói giá chuẩn luôn đi, bao nhiêu phần trăm giá niêm yết?”.
Anh ấy hiểu, giá quảng cáo là một chuyện, chi phí thực tế phải được tính sau khi đã thực hiện. Mức giá của sếp tôi là ba mươi lăm phần trăm giá niêm yết, trong quyền hạn, chúng tôi có thể đưa ra mức bốn mươi phần trăm. Phi Nhi đã thương lượng với tôi, cố gắng đạt bốn mươi lăm phần trăm là tốt nhất. Cô ấy thương lượng giá với Vân Dịch giảm mức giá sáu mươi phần trăm lúc đầu xuống còn năm mươi phần trăm, sau đó quay sang nhìn tôi.
Tôi căng óc bắt đầu vai cứng rắn của mình: “Năm mươi phần trăm này là rất ưu đãi rồi, đó cũng là bởi lần đầu chúng ta hợp tác với nhau”.
Không chờ cho Vân Dịch lên tiếng, Phi Nhi cũng bắt đầu: “Tử Kỳ, không phải chị còn vài chỗ khác để bàn hợp đồng quảng cáo sao? Ở đây lỗ một chút, thì kiếm lãi ở những chỗ kia bù vào, Tổng giám đốc Triển đã cởi mở thế rồi”.
Trời ơi, cái giọng của Phi Nhi làm tôi không sao kìm nổi, nhất thời cũng không biết nói thế nào, chỉ nhớ Phi Nhi đã dặn đi dặn lại là xin tôi ba lần mới được gật đầu, nên tôi đành làm ra vẻ khó khăn, nói: “Phi Nhi, không được đâu”.
Phi Nhi lại quay sang thuyết phục Vân Dịch, anh nói: “Công ty chúng tôi cũng mới thành lập, nên tiền bạc cũng còn đang khó khăn, hai cô suy nghĩ lại xem?”.
Công ty mới thành lập? Khó khăn về tiền bạc? Sao tôi không cảm giác thấy điều đó ở Vân Dịch? Không phải công ty mở bằng tiền riêng của anh? Không phải là mở cho cô gái kia sao? Bỗng nhiên tôi lại nhập vai chuẩn xác hơn: “Tổng giám đốc Triển, anh cũng biết chúng tôi làm quảng cáo rất khó khăn, giá này cũng là giá mà tòa soạn đưa ra”.
Anh nhìn tôi cười mà không nói gì.
Phi Nhi làm ra vẻ do dự nài nỉ: “Tử Kỳ, hay thế này! Vì là lần đầu tiên hợp tác với Tổng giám đốc Triển đây, nên không thể không nể mặt, chỗ em cũng có vài hợp đồng khác nữa, bù đắp vào nhau thì tính cho anh ấy bốn mươi lăm phần trăm đi!”.
Đây mới là lần thứ hai, phải ba lần mới có thể gật đầu được! Tôi quay sang Phi Nhi phân bua: “Phi Nhi, nhưng mà như thế thì quý này coi như cô làm không công đấy. Hơn nữa như vậy có được hay không cũng chưa biết, với giá này tôi sợ tòa soạn sẽ không đồng ý”.
Tôi liếc nhìn Vân Dịch, hình như anh đang cố nén nụ cười, bàn tay đưa lên miệng để che đi, nhưng không giấu nổi cái nhếch mép kia, tôi không kìm được, lườm anh một cái.
Anh ho lên hai tiếng rồi nói: “Thế này đi, giá cuối cùng của chúng tôi là bốn mươi phần trăm giá niêm yết, như vậy có thể hợp tác được là tốt nhất, nếu không để lần sau có cơ hội vậy”.
Phi Nhi vừa uống trà, vừa nhíu mày, thở dài. Chúa ơi, thế là cô ấy đã năn nỉ tôi lần thứ ba rồi. Tôi định đóng tiếp vai cứng rắn của mình, nhưng nụ cười trên khuôn mặt của Vân Dịch nói cho tôi biết anh ấy hiểu mọi thứ, và thích thú xem màn kịch đang diễn ra, xem chúng tôi biểu diễn. Chắc chắn anh biết mức giá trong quyền hạn của tôi và Phi Nhi. Bất kể thế nào cũng phải thành công với đơn hàng này, tôi không diễn nữa, gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Vân Dịch lên tiếng gọi ra phía ngoài cửa, cô gái mua đèn hôm trước bước vào.
Anh giới thiệu: “Xin giới thiệu, đây là nhà thiết kế hàng đầu mà chúng tôi mời từ Hồng Kông sang, cô ấy là Tiểu Vi, cô ấy sẽ liên lạc với các cô. À, văn phòng này là do cô ấy thiết kế đấy”. Nói xong anh đưa mắt nhìn tôi, thế là ý gì? Có liên quan gì tới tôi sao?
Tôi quay sang nhìn Tiểu Vi, cô ấy trẻ thế mà năng lực tốt đến vậy quả là rất giỏi.
Tiểu Vi mỉm cười nói: “Chị là Tử Kỳ ạ, lần trước đã gặp nhau rồi, em cũng nhìn thấy ảnh của chị ở chỗ Tổng giám đốc Triển nữa”.
Lần này người ngạc nhiên là Phi Nhi, cô ấy vừa sắp xếp hợp đồng, vừa lầm bầm: “Thế thì tôi biết hợp đồng lần này là dành cho Tử Kỳ rồi”.
Tôi kéo áo cô ấy cùng đứng dậy, rồi hẹn Tiểu Vi thời gian để chụp quảng cáo.
Khi bước ra ngoài, Vân Dịch rất tự nhiên nói với tôi một câu: “Tử Kỳ, tối nay cùng ăn cơm nhé, nếu em có thời gian thì nấu ở nhà đi”.
Cái gì gọi là nấu ở nhà? Sao nghe thân thiết thế! Tôi sững người.
Phi Nhi nhìn tôi với ánh mắt tò mò, tôi hận là mình không thể móc được hai con mắt đó của cô ấy bỏ đi. Tiểu Vi cũng mím môi lại cười, có gì đáng cười đâu nhỉ? Lúc đó tôi không biết phải trả lời sao nữa, đành kéo Phi Nhi bước nhanh ra khỏi công ty.
Ra đến ngoài, Phi Nhi cười lớn: “Triển Vân Dịch là bạn trai của chị à? Thật chứ? Chỉ cần một câu thôi đã lộ hết \'thiên cơ\' của chị rồi. Nhìn chị xấu hổ kìa”. Nói xong cô ấy thở dài, “Em và Đại Lý còn định làm mối cho chị với A Thành, còn nói ngày lễ Tình nhân đã tạo nên hai đôi nhân tình”, sau đó lại