
Tác giả: Hải Ly
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 134708
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/708 lượt.
g không kêu chói tai, không có chuyện gì phát sinh, chỉ có con mèo nhỏ cô nuôi đang ở bên chân kêu nhỏ, muốn cùng chủ nhân chơi đùa.
Vũ Dung vẫn không dám tin việc này là thật, cô thật sự không phải đi tìm Tất Duy Lân nữa, thật sự không còn phải chịu sự uy hiếp của anh, thật sự có thể tự do vào thứ Sáu. Như bình thường đúng mười hai giờ, cô nằm trên giường ngủ không làm gì, cô cảm thấy từ đây cuộc sống mới bắt đầu.
Cuối tuần, cô cùng Lâm Sĩ Kiều hẹn buổi chiều đi nghe hòa nhạc, rồi cùng nhau ăn bữa tối.
Lâm Sĩ Kiều là đối tượng giới thiệu cho cô , anh ta là nhân viên công vụ, kỹ sư bảo vệ môi trường, năm nay ba mươi tuổi, tuấn tú lịch sự, thật thà thành khẩn. Quan trọng nhất là, anh ta tạo cho Vũ Dung một cảm giác an toàn, đây là cảm giác mà cô chưa bao giờ cảm nhận qua.
Chính là như vậy! Vũ Dung nói với chính mình, cô chưa từng được cảm nhận tư vị hẹn hò, cũng không phải e thẹn, lựa lời để nói, đây nhất định là lý tưởng cô đang theo đuổi!
Cô nói chuyện yêu đương ngọt ngào, muốn có một gia đình mỹ mãn, tuy rằng tất cả những điều này đến hai mươi bảy tuổi mới bắt đầu, nhưng cô lại muốn hét lên cám ơn với ông trời!
Hai người tới rạp quốc gia nghe nhạc cổ điển, Lâm Sĩ Kiều cố lấy dũng khí, cầm tay Vũ Dung. Đây chỉ là lần thứ ba hai người gặp nhau mà thôi, có lẽ này hành động có chút gấp gáp, nhưng Vũ Dung cũng không có cự tuyệt. Tay Lâm Sĩ Kiều không giống tay Tất Duy Lân, không làm cho cô run run, ngược lại làm cho cô cảm thấy an tâm.
Đừng nhớ anh ta nữa! Cô tự nói với bản thân. Luôn lấy Lâm Sĩ Kiều so sánh với Tất Duy Lân, như vậy là không công bằng với Lâm Sĩ Kiều, chính cô cũng còn ràng buộc, nếu quyết định muốn có cuộc sống mới nên hoàn toàn quên quá khứ đi!
Dùng qua bữa tối, Lâm Sĩ Kiều lại lái xe đưa cô đi núi Dương Minh xem cảnh đêm, bốn phía tình nhân đều đang thân thiết, hai người bọn họ không khỏi có chút xấu hổ.
“Vũ Dung, tôi…… Tôi có thể chưa nói qua, nhưng, tôi muốn nói cho em…… Tuy rằng lời này có hơi quá sớm, nhưng tôi là thật tình ! Tôi sẽ đối tốt với em!”
Vũ Dung cảm động nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nghe được lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, hóa ra tình yêu chính là vậy, khó trách có vô số người lại điên cuồng vì yêu!
“Cám ơn anh, tôi rất vui.” Cô cúi đầu.
“Lễ Giáng Sinh nhanh đến, ngày đó vừa vặn là thứ Sáu, sau đấy lại có nhiều ngày nghỉ, em…… cô có đồng ý đón giáng sinh với tôi không?” Anh lắp bắp hỏi.
Cô cố ý chần chờ một chút,“Thứ Sáu à……”
“Chẳng lẽ đã có hẹn sao?” Anh khẩn trương hỏi.
Lúc này cô mới nhoẻn miệng cười nói:“Vận khí của anh rất tốt, khóa học nấu ăn thứ Sáu của em kết thúc rồi, từ nay về sau thứ Sáu nào em cũng rảnh.”
“Thật tốt quá!” Anh nhịn không được bắt đầu hoan hô.
Nhìn bộ dáng anh mừng rỡ, trong lòng cô cũng vui theo, bởi vì những ngày thứ Sáu ác mộng cuối cùng cũng vĩnh viễn ngủ say bên trong trí nhớ.
※ ※ ※
Rời khỏi Tất Duy Lân đã được một tháng, thói quen ngày thứ sáu của Vũ Dung thuộc về anh cũng từ từ mờ dần, tin tưởng tự cô có thể tạo dựng một cuộc sống hoàn toàn khác. Hiện tại, trong đầu cô nghĩ, lễ Giáng Sinh ngày kia, Lâm Sĩ Kiều nói anh đã an bài tốt các tiết mục, nên cô vạn phần chờ mong.
Cô chọn quà tặng là chiếc caravat vàng xám bạc, cái này đại biểu là muốn trói chặt đối phương. Rất lâu trước kia, cô đã nghĩ sẽ làm như vậy, chỉ là cô chưa thể đưa caravat cho đối tượng mà thôi.
Chờ đợi trông ngóng, lễ Giáng Sinh hôm nay rốt cục đã tới, Vũ Dung mặc một thân váy trắng, phối hợp khăn quàng cổ đen trắng, cùng với áo khoác dài màu xanh da trời, thoạt nhìn cao nhã mà thanh lệ. Cô cẩn thận trang điểm, chải lại mái tóc dài, còn xịt một ít nước hoa.
Khi Lâm Sĩ Kiều tới đón cô, thiếu chút nữa choáng váng.
“Làm sao vậy?” Cô biết rõ còn cố hỏi, đây là lần đầu tiên cô trêu đùa đối phương!
“Tôi…… Không có việc gì…… em thật xinh đẹp!” Anh hơi giật mình nói.
Cô mỉm cười trả lời, được con trai ca ngợi thật sướng, hình như Tất Duy Lân chưa bao giờ nói với cô những lời này. GÌ chứ! Sao lại nghĩ đến anh ta? Không cho phép! Cô lắc đầu nói với chính mình.
“Chúng ta đi thôi!” Cô khoác lấy tay anh, có thể cầm tay người yêu như vậy đã là một giấc mộng đẹp của cô rồi.
Lâm Sĩ Kiều ngây ngốc cười, anh vui tới mức nói không ra lời. Bọn họ đi vào một nhà hàng Pháp nổi tiếng, Lâm Sĩ Kiều đã đặt bàn cho hai người trong buổi tiệc Noel này.
Anh tôn trọng ý kiến của cô. Không tự tiện gọi món ăn cho cô, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên.
Vũ Dung nói với anh,“Anh không cần đặt tiệc Noel lớn như vậy, em không để ý lắm đâu!”
Lâm Sĩ Kiều mỉm cười, cầm tay cô nói:“Vũ Dung đêm nay là đêm Noel vui vẻ nhất trong ba mươi năm qua của anh.”
“Em cũng vậy” Đây là lời nói chân thành của cô , cô rốt cục đã có thể có một cuộc sống bình thường, nói chuyện tình cảm bình thường.
Ngọn đèn lãng mạn, âm nhạc du dương, món ăn ngon miệng, tất cả đều như một giấc mộng đẹp đang trở thành sự thật làm cho Vũ Dung chìm đắm trong đó không muốn tỉnh lại.
Khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, cửa nhà hàng nổi lên một t