
Tác giả: Hải Ly
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 134718
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/718 lượt.
m đâu phải chưa chạm qua chỗ đó, làm gì phải ngượng?” Anh cố ý chọc cô.
Thì nói là nói vậy, nhưng cô chưa bao giờ chủ động đụng chạm anh, giờ lại không phải trong bóng tối, kêu cô làm vậy sao mà không ngượng được? Anh vẫn nhìn cô với ý ra lệnh cô tự tìm đi, cô đành phải lục túi quần anh lần nữa, cố gắng kiếm cho được cái chìa khóa chết tiệt đó! Bên phải, không có, bên trái…… Có? Cô đụng đến cái gì đó cứng cứng, nhưng mà, nó lại còn… nóng!
Hô hấp của anh trở nên dồn dập, thế là cô đỏ mặt, cuống quít rút tay về, “Thực xin lỗi!”
“Em đang sờ soạng anh?” Anh lập tức thả hết đồ đang xách trong tay, một tay áp cô đến bên cạnh tường, nóng rực kề sát cô hỏi, “Em muốn chết hả?
“Là do anh bảo em!” Cô vội vàng giải thích.
“Là em làm quá rồi!” Anh kéo cao váy của cô, kề sát giữa hai chân cô.
“Em không có! Anh đừng làm vậy. Đừng, làm ơn, đừng làm vậy trong này. ”
“Anh không thể chờ, là em khiêu khích anh!” Anh đẩy cô dựa vào bờ tường, phía sau lạnh lẽo, phía trược lại là cơ thể nóng rực của nắng, hai bàn tay vô độ sờ soạng, khiến cô hoa cả mắt.
“Em không có…… Anh vu khống!” Cô thấy mình quá oan đi.
“Có! Em cố ý! Cả ngày nay em đều dụ dỗ anh, từng động tác nhỏ đều muốn anh chạm vào em, không được thì lại dùng ánh mắt câu dẫn!” Anh hung hăng kết tội, rồi bắt đầu hôn lên phần gáy trắng nõn của cô. (Thằng cha này quá mức biến thái, muốn trước mà lại dám đổ cho người ta >““<)
“Anh là muốn kiếm chuyện!” Cô thua rồi. (Em cũng thua chị, ở với « thằng chả » những chín năm mà còn không biết cái mức biến thái của chả…) “Do em thôi, em quyến rũ anh trước!” Anh rũ sạch trách nhiệm.
“Lỡ có người vào……” Cô thấy không có cách nào nói được rồi, đành tìm cách này nhắc nhở anh, đồng thời đưa tay đẩy vai anh ra, chẳng ngờ tay cô quá mềm mại, lại giống như đang âu yếm anh.
“Tầng này chỉ có mỗi chúng ta ở.” Anh hôn thẳng đến ngực cô, vừa cắn vừa liếm, để lại một vệt hồng trên ngực cô.
“Nhưng mà, thang máy có máy quay…” Hơi thở cô bắt đầu hỗn loạn, cả người cũng đã nóng lên, đều là do anh. Ông trời! Anh lại còn có thể kích thích người ta ngay trong thang máy nữa!
“Anh cho gỡ cái đó từ chín năm trước rồi!” Anh đã cởi được quần lót ren của cô, quăng luôn về phía sau.
Hả! Anh thật muốn ngay tại đây sao…… Không thể nào! Vũ Dung trừng lớn mắt, hai chân bắt đầu nhũn xuống.
Anh mở rộng hai chân cô, khiến cô vòng vào eo anh, bắt đầu tìm đường vào.
Cô kinh hoảng vùng ra, “Không được! Xin anh, ít nhất là để vào phòng…”
Anh chặn lời cô bằng cái hôn mạnh, mạnh bạo hơn trong cử động, hai người lúc đó không còn nói được gì, chỉ còn tiếng thở dốc.
Vũ Dung khẽ cắn bờ vai của anh, cố giữ tiếng rên trong họng, nhưng anh không buông tha cho cô, ghé vào tai cô nói: “Anh muốn nghe tiếng rên của em…”
Anh càng tiến sâu, càng nhanh, càng mạnh, mỗi cú thúc như muốn đùa chơi, lại như muốn tra tấn cô.
Vũ Dung rốt cuộc không nhịn được bật ra tiếng than, “Không cần, anh là kẻ độc ác…… Em…… Trời ạ……”
“Không cần? Thật sự không cần sao?” Anh cẩn thận quan sát biểu hiện trên gương mặt cô, anh biết cần phải mạnh hơn.
“Anh thật đáng giận… Em không cần… Thật sự……” Nhưng bàn tay của cô bấu chặt lên vai của anh, cùng với gương mặt đỏ ửng và hơi thở dồn dập lại tiết lộ hết cảm xúc chân thật của cô.
“Cái loại người này… Em thực biết cách làm anh nổi điên!”
Tiếng cầu xin của cô càng làm anh kích thích, anh cởi luôn nút áo, bắt đầu xoa lên bộ ngực trần của cô, cái nóng càng thiêu đốt hai người. Lửa cháy càng lâu càng mạnh, tựa hồ không thể nào dập tắt được…
Không biết qua bao lâu, hai người đã đạt tới cao trào, ôm nhau điều chỉnh hơi thở. Khi này thang máy phía sau vừa qua lầu 13, dừng ở lầu 14, trên lầu mơ hồ truyền đến tiếng của một nam một nữ, còn có cả tiếng trẻ con đùa giỡn.
Nghĩ đến vừa rồi có cả một gia đình cách họ chỉ một vài mét, Vũ Dung thấy kinh hãi, thẹn thùng, nếu ai đó trong gia đình đó ấn sai nút thì… chính là không biết sẽ có bao nhiêu tiếng thét chói tai nữa!
Đợi cho trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, Vũ Dung mới thở dài nhẹ nhõm. Hai chân của cô không thể đứng được nữa, cô từ từ trượt theo cạnh tường, ngồi sụp xuống. Trời ơi, hai người họ vừa rồi rất… kịch liệt, cô không chết vì kiệt sức thì quả là kì tích.
Tất Duy Lân cũng nhìn ra tâm trạng của cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Thực kích thích nhỉ?” Rồi anh đứng lên mặc quần, bộ dáng như không hề có chuyện gì cả.
Hai má Vũ Dung đỏ ửng, cô trừng mắt với anh, rồi thấy anh nhẹ nhàng rút chìa khóa từ túi sau ra. Thật quá đáng! Ngay từ đầu anh đã biết cái chìa khóa để chỗ nào, là anh muốn chọc cô!
“Đứng lên đi! Hay em muốn thêm lần nữa?” Anh vươn tay mở cửa.
Không có một tí xấu hổ nào trên mặt.
“Em……” Cô thực không muốn thừa nhận.” Rằng cô quá mệt rồi.” Anh nhướng lông mày, khóe miệng đầy vẻ cao ngạo, vòng tay qua eo cô bế lên, “Để anh đưa em vào nhà.”
“Còn không phải do anh làm hại……” Cô lẩm bẩm trả lời, hai tay vòng sau gáy anh.
Anh đối với vẻ oán giận của cô chưa phản ứng gì, mà khóe miệng anh vẫn còn hơi nhếch cao,