
Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền
Ngày cập nhật: 03:12 22/12/2015
Lượt xem: 134585
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/585 lượt.
iện ngã rẽ, đến khi không còn tiếp tục được nữa thì cả hai đều không thể chấp nhận hiện thực, và sau này mối tình đó suýt đã cướp đi mạng sống của tôi.
Về đến Tô Châu chúng tôi đã tổ chức một buổi họp lớp, bạn bè trong lớp học ở khắp nơi trên mọi miền tổ quốc đều đã quay về. Mọi người kể cho nhau nghe chuyện trong trường đại học của mình, nhiều người đã có người yêu. Không ai còn phải chịu áp lực học hành nữa, cuối cùng đã có thể hoạt động gân cốt rồi. Đó là lời của một cậu bạn trong lớp tôi.
Mọi người vẫn gọi tôi là chị dâu, em dâu như trước kia, mọi người trêu nhau rất thoải mái, có người hỏi Bắc và tôi tiến đến đâu rồi? Bắc bảo, vạn lí trường chinh mới đi được bước đầu tiên!
Dĩ nhiên, tôi cũng không bỏ qua việc thường xuyên qua lại nhà Bắc, và anh cũng theo tôi về nhà tôi, khi cả hai bên phụ huynh đều tỏ thái độ nhất trí để chúng tôi yêu nhau, chúng tôi càng tưởng rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Chỉ có điều, lần đứng trên cầu Phong Kiều, Bắc đã nói với tôi một câu khiến tôi đỏ mặt. Bắc bảo, mẹ anh dặn đi dặn lại là, học hành là số một, yêu đương đứng thứ hai, ngoài ra, đừng bao giờ để xảy ra chuyện gì đáng tiếc.
Anh cười chê tôi tối dạ, ngay lập tức tôi hiểu ngay ra được vấn đề, mặt tôi đỏ bừng, trời ạ, là sợ tôi có thai!
Dịp nghỉ đông đó, hết Bắc đến tìm tôi lại đến tôi đi tìm anh. Chúng tôi cứ tìm đi tìm lại như vậy cho đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc.
Dĩ nhiên, trong đó có 2 ngày tôi không ở bên Bắc.
Đó là do Phần Na đã quay về, cô ấy từ Thượng Hải về nhà ăn tết, lần này gặp Phần Na, tôi có cảm nhận được rất rõ sự thay đổi ở cô, Phần Na đã hoàn toàn khác trước.
Tôi không hiểu rốt cục cái gì đã làm thay đổi cô ấy?
Phần Na đến đứng dưới dân gọi tôi, tôi ngó đầu ra xem thì thấy một nữ sinh ăn mặc rất giản dị, đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi dùng từ nữ sinh với Phần Na.
Phần Na mặc bộ quần áo màu trắng, mái tóc đen dài, trông cô như một nhân vật trong truyện cổ tích đang đứng trước mặt tôi. Tôi giật mình bởi hình ảnh Phần Na lúc này đây khác rất nhiều so với trước kia. Trước kia, Phần Na lúc nào cũng diêm dúa, lòe loẹt, lúc nào cũng chỉ sợ ăn mặc không được hở hang, nhưng giờ đây, Phần Na đã biến thành một cô gái mộc mạc, giản dị suốt từ đầu đến chân, dường như chỉ có một màu trắng, điều này khiến tôi thấy quá bất ngờ.
Hình như Phần Na đã thay đổi mọi thứ, giả bộ trong trắng đây, tôi nghĩ thầm. Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi nhìn thấy Phần Na!
Tôi chạy xuống dưới, Phần Na đứng yên một chỗ lặng nhìn tôi cười.
Tôi cũng cười.
Sao cậu lại biến thành thế này? Hoàn lương rồi à? Tôi trêu Phần Na, Phần Na cho tôi số máy nhắn tin nhưng tôi chưa lần nào gọi, tôi tưởng rằng, chắc ở Thượng Hải Phần Na phải có một cuộc sống xa hoa sa đọa lắm, không xa hoa thì cũng đêm đêm đàn ca.
Phần Na là một cô gái giang hồ, không đêm, đêm đàn ca thì còn có gì khác? Đã hơn nửa năm nay tôi không liên lạc với Phần Na, tôi có cảm giác như cô ấy đã là người của thế giới khác rồi, chỉ có tôi và Hiểu Lối vẫn thường xuyên liên lạc qua lại với nhau, Hiểu Lối từng hỏi tôi về Phần Na, tôi thờ ơ buông một câu, đi Thượng Hải rồi, đi với một ông để kinh doanh hộp đêm.
Tôi đối với Phần Na đã có phần hơi khinh thường rồi.
Một người không có suy nghĩ, một người chỉ thích hưởng thụ, một người bán thân nuôi miệng thì tôi còn có thể nhìn với ánh mắt thế nào chứ?
Nhưng Phần Na luôn coi tôi là bạn. Nửa năm tôi đi học ở Đại học Bắc Kinh, tôi nhận được mấy lá thư của Phần Na, chữ viết vẫn xấu như ngày xưa, nhưng tôi không hồi âm cho cô ấy lá nào. Một là vì tôi đang trong giai đoạn dạt dào với Bắc, hai là đã có Hiểu Lối vui vẻ bên tôi, ba là tôi có cảm giác rằng Phần Na không còn là người của thế giới chúng tôi nữa, chính vì vậy tôi cũng chẳng buồn hồi âm.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng, Phần Na vẫn rất tốt với tôi. Cô ấy kéo tay tôi đòi mời tôi ăn cơm, lại còn bảo, tớ kiếm ra tiền rồi, cậu thích cái gì, tớ đều có thể mua cho cậu.
Tôi không muốn tiêu tiền của Phần Na. Cô ấy kiếm tiền đâu có dễ dàng gì, hơn nữa tôi chỉ có cảm giác là đồng tiền của cô ấy kiếm được không trong sạch.
Chúng tôi đến đường Quan Tiền ăn cơm, con đường đó giờ đã nhộn nhịp tấp nập hơn, chúng tôi chọn một quán ăn nhỏ và ngồi xuống gọi món.
Tôi tường rằng Phần Na sẽ mời tôi uống rượu như hai lần trước, rượu Ngũ Lương Dịch, nhưng lần này Phần Na chỉ gọi mấy món đơn giản, và Phần Na đã kể cho tôi nghe chuyện của cô ấy.
Phần Na bảo, lần này tớ đã tin rằng mình đã gặp được tình yêu.
Tôi không tin cô ấy có thể có được cái gọi là tình yêu, nhưng đôi mắt Phần Na ánh lên một vẻ mơ màng, chỉ có những cô gái đang sống trong tình yêu mới có được ánh mắt đó. Phần Na châm điếu thuốc và từ từ kể cho tôi nghe chuyện tình yêu của cô.
Lúc nào Phần Na cũng vậy, cô giống như một con thiêu thân mải miết lao theo tình yêu của mình, hầu như chỉ trở về tay không, nhưng Phần Na vẫn cố gắng kiên trì.
Tối hôm đó Phần Na kể với tôi rằng, cô