
Tác giả: An Tư Nguyên
Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015
Lượt xem: 134850
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/850 lượt.
ứng đấy!”
Thiên Hạ lạnh lùng nhìn khoé miệng mỉm cười đầy quyến rũ của cô, từng câu từng chữ thốt ra từ miệng cô như đang nói đùa vậy nhưng lại thách thức thần kinh của anh đến mức không thể chịu nổi. Rất tốt, giống như những gì anh dự đoán trước đó, người phụ nữ này rất biết cách khiến cho người ta không thể kiềm chế, nhẫn nại được. Rõ ràng là cô cảm thấy chán sống rồi, lẽ nào cô ngây thơ cho rằng vì có sự hiện diện của “niềm vui mới” mà anh sẽ “dừng tay” sao?
Anh vừa cười vừa tiến về phía cô, muốn chiếm lĩnh ngay đôi môi không biết sợ chết kia, dùng hành động để chứng minh cho cô biết rằng không phải bất cứ người đàn ông nào cũng dễ dàng bỏ qua khi bị chọc giận.
Nhìn thấy anh ngày càng lại gần, sắc mặt Mỹ Mãn bỗng biến đổi hẳn, ý thức được hình như mình đang đùa với lửa. Cô biết là mình không có đủ kiên nhẫn và bản lĩnh đấu lại với Giả Thiên Hạ, tên đàn ông đáng ghét đó, thế nhưng vì muốn đặt cược một lần nên cô vẫn cứ cố liều mình xông tới.
Chính vào lúc cô không còn biết trốn đi đâu thì đột nhiên cửa thang máy mở ra.
Tình hình này đúng là người hiền lành dễ bị bắt nạt, nhưng may mà “ở hiền gặp lành”, trời thương mà giải thoát cho.
Đinh Mỹ Mãn nhanh tay nhanh mắt lùi ngay về sau một bước, nhân lúc Thiên Hạ lơ đễnh, cô vùng thoát khỏi vòng tay của anh. Không khí ngoài thang máy trong lành khiến cô có thể thở dễ dàng và thoải mái hơn nhiều. Sau khi đảm bảo sự việc không phát triển ngoài tầm kiểm soát, Mỹ Mãn lại nhếch mép cười, tỏ vẻ đắc ý. Trước khi rời đi, nhìn thấy ánh mắt căm hận của Mạc Tường, cô liền dùng ngay chiêu “gậy ông đập lưng ông”, trưng ngay một vẻ mặt vô tội như mọi khi của Mạc Tường rồi nói: “Nhìn chăm chăm vào tôi làm gì? Điều cô nên làm là giữ cho chặt người đàn ông của mình ấy!”.
“Giả Thiên Hạ, rốt cuộc là anh có ý gì đây?”. Lời vừa rồi của Mỹ Mãn có thể coi là câu đánh thức người trong mơ, Mạc Tường liền quay lại trách cứ “người đàn ông của mình”. Cho dù đang tức tối, cô nàng vẫn nói năng nhỏ nhẹ, giống như đang trách yêu vậy.
Những màn kịch kiểu đó phải có người “tung hứng” cùng thì mới diễn tiếp được. Mặc cho cô ra sức nũng nịu, chẳng có ai chịu ủng hộ cả, tất cả rốt cuộc là công cốc mà thôi.
Giả Thiên Hạ thì hiển nhiên là không còn tâm trí, thời gian đâu mà ủng hộ hay quan tâm đến cô nữa rồi. Anh xanh mặt nhìn theo bóng dáng Đinh Mỹ Mãn, thứ bị đoạt mất dường như không chỉ là cái ôm mà còn cả không khí nữa. Cảm giác này thật giống y như hồi li hôn năm đó vậy, đã cố giữ lấy nó – con cá mà anh phải tốn biết bao tâm sức mới câu được, còn chưa kịp nhìn thấy vẻ sống động, tuyệt đẹp của nó trong lòng bàn tay mình thì nó đã tuột khỏi tay, không lời cảnh báo. Lần trước, không cách nào chạy theo níu kéo đã đành, còn lần này… đã mua một chiếc bể cá rất đẹp, thả trong đó những thức ăn ngon lành, liệu có thể níu giữ được không đây?
Bỗng nhiên một đôi tay đập vào vai anh, bên tai lướt qua một hơi thở ấm nóng khiến anh ngay lập tức lấy lại bình tĩnh: “Này, không phải cậu nói phải quay chương trình nên không thể tới được hay sao?”.
Khẩu khí coi trời bằng vung, tư thế chào hỏi quen thuộc cộng thêm mùi nước hoa đàn ông hiệu CK đã đủ nói lên thân phận của người này. Dù không nhìn, anh vẫn đoán ngay được đó là ai, chỉ có Tạ Mục Đường mới có những đặc trưng ấy thôi. Kể từ khi gia nhập vào giới sản xuất chương trình, anh luôn hợp tác với Tạ Mục Đường. Hai người họ từ đó trở thành những người bạn có thể tâm sự, tán gẫu mọi chuyện.
Cho nên trước mặt bạn bè, trước nay Giả Thiên Hạ chưa bao giờ che giấu điều gì: “Cô ấy cũng tới đây.”
“Cô ấy?”. Tạ Mục Đường lặng người đi một lúc. Chỉ vì một người phụ nữ mà bỏ lại công việc sau lưng để chạy đến một bữa tiệc kiểu này? Điều đó hoàn toàn không giống với tính cách mọi khi của Giả Thiên Hạ. Nhưng tất nhiên, không có gì là tuyệt đối cả. Người phụ nữ có thể khiến anh trở nên như vậy chỉ có duy nhất một người thôi. “Xem ra lúc nãy mình không nhìn nhầm rồi. Người phụ nữ vừa đi trông rất xinh đẹp, rất có khí thế, người mà vừa nhìn đã khiến người ta muốn theo đuổi, đó chính là Đinh Mỹ Mãn phải không?”.
Rất xinh đẹp, rất có khí thế, người phụ nữ mà vừa nhìn đã khiến người ta muốn theo đuổi? Toàn những lời lẽ hoa mĩ, coi như lấy đủ thể diện cho Thiên Hạ. Nhưng tại sao nghe vẫn “ngứa tai” đến thế? Tim Giả Thiên Hạ bỗng quặn thắt lại, cuối cùng cũng tìm ra được điểm khác lạ. Đây là lời mà một người bạn lâu năm của anh nói sao? Hất bàn tay Mục Đường đang để trên vai mình ra, anh nheo nheo mắt nói: “Tốt nhất là cậu nên đổi lại các tính từ dùng để miêu tả về vợ của bạn đi, đừng có dại mà động vào tôi!”.
Đúng là ghê gớm, câu nói đó khiến Tạ Mục Đường đành phải thôi ngay trò chọc ghẹo của mình: “Cô ấy quay về rồi sao?”
“Ừ.”
“Thế lúc nào thì hai người tái hôn?”. Mục Đường hỏi một cách tuỳ hứng.
Câu nói đó khiến Thiên Hạ quay sang lườm bạn một cái lạnh lùng: “Cậu tưởng là bọn mình đang chơi trò cô dâu chú rể ngày xưa chắc?”
“Lẽ nào hai người không phải đang chơi trò cô dâu chú rể à?”. Ăn cơm mới nửa bữa đã muốn kết hôn, cùn