Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Năm Tháng Là Đóa Lưỡng Sinh Hoa

Năm Tháng Là Đóa Lưỡng Sinh Hoa

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341396

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1396 lượt.

ghề bắt buộc nên tôi lại phải học tiếp, tôi thành công thi đỗ làm nghiên cứu sinh khoa Trung văn đại học T. Sức khỏe bà ngoại cũng tốt dần, hơn nữa với tiền nhuận bút của “Sám hối”, bà có thể vào viện dưỡng lão ở trấn trên, mà Nhan Lãng chuyển trường học đến thành phố C theo tôi. Khi hạnh phúc sẽ hiểu được thế nào là chắt chiu hạnh phúc, tôi cảm thấy hiện tại, tôi hạnh phúc lắm.
Con đường sâu hun hút, khí lạnh át người, một cô gái đậm người đi qua chúng tôi, liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên vắt chân lên cổ chạy. Tôi nghĩ hiện trường này thật giống cướp đường, cô gái kia nặng nề như vậy mà còn có thể bước đi như bay, tiềm lực của con người thật không thể lường được.
Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều sau gọng kính vàng, thâm sâu mà trầm mặc.
Một cơn gió lạnh tạt vào mặt tôi, tôi run run một chút rồi nói: “Ừm, tôi rất tốt, mấy năm nay rất tốt.”
Anh ta không nói chuyện, sau một lúc lâu, đưa tay nâng cằm tôi: “Em khóc?”
Tôi sửng sốt lắc mạnh đầu: “Mẹ nó, cát rơi vào mắt đỏ lên chút không được à. Mấy năm nay tôi sống chết thế nào liên quan gì đến anh? Con mẹ nó, đồ biến thái.”
Anh ta cứng người lại, Tôi thừa dịp đó giãy ra chạy nhanh như chớp.
Được một đoạn quay đầu lại nhìn, anh ta vẫn còn đứng dưới ngọn đèn thất thần.
[1'> Tên một series sách vun đắp tâm hồn cải tạo thái độ sống ='>






Bạn gái của anh
♥♥♥
Tần Mạc nói ngày hôm sau muốn đến thăm Nhan Lãng.
Tôi dự cảm nếu đời này Chu Việt Việt có cơ hội gặp Tần Mạc một lần, thì nhất định chỉ có thể phát sinh vào ngày mai, vì thế định giúp cô ấy một tay.
Tôi nói: “Chu Việt Việt, nói cho cậu một tin tốt, ngày mai Tần Mạc tới thăm Nhan Lãng, nếu cậu không phải lên lớp thì đến đây đi, may mắn còn có thể chụp cùng anh ta một bức ảnh.”
Trong khoảng thời gian chờ anh ta từ toilet trở về, Chu Việt Việt gọt xong một quả táo, ném vỏ vào thùng rác, đưa táo cho Nhan Lãng. Nhan LãnG nhận lấy quả táo nhìn nửa ngày, rồi cũng im lặng ném vào thùng rác.
Tôi nói: “Chu Việt Việt, đừng lo lắng, ngày hôm qua không phải nói chuyện cũng rất tốt sao?”
Chu Việt Việt nói: “Ngày hôm qua mình thấy anh ta dễ nhìn nên không kìm lòng được chủ động đến bắt chuyện, có vẻ hơi vội vã, nhưng hôm nay thì không thể nữa rồi. Tối hôm qua sau khi về, mình nằm ở trên giường suy nghĩ lại, càng nghĩ lại càng cảm thấy bộ dạng anh ta nhìn giống mối tình đầu của mình, mái tóc đen…”
Tôi ngắt lời nói: “Mối tình đầu của cậu là một anh chàng đầu bóng loáng.”
Chu Việt Việt nói: “Cậu đừng ngắt lời, mối tình đầu của mình tóc dài mà, quả thật bộ dạng cùng với anh chàng này như một khuôn mẫu đúc ra.”
Bởi vì mối tình đầu của Chu Việt Việt nhìn rất giống Cát Ưu, cho nên tôi cũng không dám gật bừa với ý kiến này của cô ấy.
Tôi nói: “Cậu cứ tiếp tục đi.”
Cô ấy đang chuẩn bị tiếp tục, thì cửa bị đẩy ra.
Một cô gái xinh đẹp tiến vào hỏi: “La Tư Phúc nằm phòng này sao?”
Chu Việt Việt nói: “Ai? Người Mỹ ah?”
Cô gái xinh đẹp liếc mắt một cái: “Dở hơi”, nói xong lui ra ngoài.
Chúng tôi cũng không biết tại sao Chu Việt Việt lại rỗi hơi, định thần lại, trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng gầm kinh thiên động địa: “Tư Phúc! Cô ấy là ai? Tại sao ở trong phòng anh?”
Chúng tôi nhận ra đây là giọng nói của cô gái xinh đẹp vừa nãy, cảm thấy cô gái này nếu không đi học thanh nhạc thì chắc chắn là bán thịt ngoài chợ. Bởi vì người bình thường thật sự rất khó có được âm vực cường đại thế này.
Nhan Lãng hỏi: “Tư phục là cái gì?”
Tôi sửng sốt một chút nói: “Tư phục là trang phục riêng, chưa có bản quyền được cấp phép, được lưu hành ở trên internet, là tài nguyên lậu, nếu bị người khác đưa vào sử dụng với hành vi thu lợi nhuận…”
Chu Việt Việt ngắt lời tôi nói: “Còn lâu, làm Gì có phức tạp như vậy, Tư Phúc chính là tên thân mật của Roosevelt[1'>. Đi, xem trò vui.” Nói xong dẫn đầu ra ngoài cửa.
Anh chàng La Tư Phúc giường đối diện đang đứng ngoài cửa, hai cô gái phía sau anh ta đang ra tay không chút nể nanG. Cô gái A vừa đánh vừa khóc lóc nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh thích người nào?”
Cô gái B nhân cơ hội dùng móng tay sắc cào lên mặt cô gái A một vệ xước dài. Mà cô gái A lại vẫn không quên hỏi câu thứ hai: “Rốt cuộc anh có yêu em hay không?”
Tôi quay sang thuyết giảng cho Chu Việt Việt nói: “Cậu xem, trong tình yêu, sự thủy chung là thứ vô nghĩa nhất.”
Chu Việt Việt ôm cánh tay nhíu mày, bànG quan nhìn.
La Tư Phúc nói: “Anh có yêu em, hiện tại cũng yêu.” Khi anh ta nói những lời này, cô gái A nở nụ cười hạnh phúc, thả lỏng cảnh giác, trên mặt lại lĩnh thêm một vết xước dài. La Tư Phúc không đành lòng, bắt đầu nhắm mắt lại: “Anh cũng yêu em. Em đã từng đọc “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” của Trương Ái Linh chưa? Hai người đối với anh mà nói, một là hoa hồng đỏ, một là hoa hồng trắng.”
Chu Việt Việt rốt cuộc khônG thể chịu được, xoay người vào trong phòng bệnh.
Tôi đoán cô ấy đối với mắt nhìn người của mình đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, mà tôi quả nhiên đoán đúng.
Chu Việt Việ