
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341402
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1402 lượt.
rầm tư như đang ở chốn không người, Chu Việt Việt vài lần lấy áo len ra, rồi lại yên lặng thu về. Anh ta không có ý trở về chỗ ngồi của mình, tôi và Chu Việt Việt khó mà nói được, chỉ trao đổi qua ánh mắt.
Chu Việt Việt dùng ánh mắt nói: “Hai người có chuyện gì vậy?”
Tôi dùng ánh mắt trả lời: “Không có việc gì, không có việc gì, chờ anh ta đi rồi mình sẽ giải thích với cậu.”
Nhan Lãng lấy từ trong túi ra bộ bài, khịt khịt cái mũi nói: “Chúng ta chơi vài ván đi.”
Chu Việt Việt khó khăn đẩy bộ bài của Nhan Lãng ra, đưa mắt dò xét Trình Gia Mộc, giả bộ chính trực nói: “Chơi bài ít người không vui, chúng ta tâm sự về cuộc đời, tâm sự về tình người một chút đi.”
Nhan Lãng đầu cũng không ngẩng: “Thời đại này mọi người cũng thật thích tâm sự, nhưng ai đi tâm sự về cuộc đời. Nhưng có thể tâm sự về tình người, tâm sự về người trước, sau đó tâm sự đến tình sau.”
Chu Việt Việt chỉ Nhan Lãng hồi lâu không nói nên lời.
Tôi nhìn Nhan Lãng, cảm thấy da đầu run lên, nhẫn nại nửa ngày mới nói: “Ai dạy con?”
Nhan Lãng vô tội nói: “Ba.”
Tôi nói: “Không phải con vẫn gọi ba nuôi sao? Ba là để tùy tiện gọi hả?”
Nhan Lãng không kiên nhẫn nói: “Chỉ là xưng hô thôi mà.”
Trình Gia Mộc liếc nó một cái, thản nhiên nói: “Tính cách này thật giống Stephen.”
Trình Gia Mộc xuống một ga nhỏ, trước khi xuống tàu, chúng tôi trao đổi số di động.
Chu Việt Việt nói: “Tống Tống, hai người mới nói chuyện trước đây của cậu hả? Cậu nhớ lại không?”
Tôi mờ mịt nhìn nóc xe lắc đầu: “Làm sao nhớ được? Nghe nửa hiểu nửa không, nói không chừng anh ta nhận lầm người cũng nên.”
Chu Việt Việt giật mình chỉ vào tôi: “Vậy mà còn giả như cậu chính là Bánh Trứng kia vậy, nói cái gì mà cuộc sống rất tốt, còn có thể cùng cái người gì đó kết hôn?”
Ngoài cửa sổ, một gốc cây khô không biết tên, bên trên vướng một chiếc diều rách nát, tôi nhìn gốc cây khô ngày càng lùi xa, sắp xếp lại từ ngữ biểu đạt ý kiến của mình: “Như vậy anh ta sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của mình nữa, cứ coi như mình chính là Bánh Trứng, cũng sẽ không có ai đến quấy rầy cuộc sống của mình. Hai mẹ con mình vất vả lắm mới có thể bắt đầu cuộc sống bình thường, không có sức chống lại bão táp nữa rồi.”
Chu Việt Việt lấy bộ bài từ tay Nhan Lãng, nhìn tôi một lúc lâu: “Có đôi khi mình không thể hiểu được cậu.”
Nhan Lãng xùy một tiếng: “Dì đã không hiểu quá nhiều người rồi.” Lại quay đầu hỏi tôi: “Mẹ, mẹ chọn cái gì? Theo hay bỏ bài?”
Tôi nghĩ rồi đáp: “Theo.”
Tôi hiểu tại sao Chu Việt Việt nói không thể nào hiểu được tôi. Thứ nhất, bản thân cô ấy vốn không phải bị mất trí nhớ, nên không thể đồng cảm được, thứ hai, con người cô ấy vốn phi logic, không thích hợp làm nghiên cứu. Tôi cũng từng giống những bệnh nhân mất trí nhớ khác, đối với việc khôi phục trí nhớ có một sự chấp nhất mãnh liệt, không biết mình là ai thì không thể yên tâm. Nhưng đối mặt với ký ức đã mất của bản thân thì lại sợ hãi và nghi ngờ, đối với những điều mình không biết con người ta luôn sợ hãi nghi ngờ như thế. Trước đây chấp nhất lớn hơn sợ hãi, bây giờ sợ hãi lớn hơn chấp nhất. Hơn nữa, từ khi cùng với Tần Mạc, tôi càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng hoài nghi. Bây giờ tôi căn bản không muốn nghĩ về quá khứ. Cuộc sống vất vả đã trôi qua, gần đây ông trời rất tốt với tôi, dù cho thể nào tôi cũng đã đủ thỏa mãn rồi. Dù có nhớ lại thì quá khứ cũng không phải hiện tại, huống hồ, tôi căn phản không tài nào nhớ nổi. Đây đều là sự sắp xếp của ông trời, tôi nghĩa, đành để tùy duyên mà thôi.
Tàu đến ga cuối. Sau khi xếp hành lý xong, tôi gọi điện thoại cho Tần Mạc báo bình an. Không biết anh đang làm gì, giọng nói ép xuống rất nhỏ, hỏi tôi thời tiết ở nông thôn, chỗ này có lò sưởi hay không linh tinh. Tôi nói với anh tất cả những gì tôi biết, nhắc tới tiểu thuyết gia Trình Gia Mộc ngồi chung một xe với chúng tôi, Chu Việt Việt muốn xin chữ ký vào áo, nhưng kết quả người ta xuống xe rồi cô ấy vẫn không xin được.
Tần Mạc nói: “Trình Gia Mộc?”
Tôi nói: “Đúng vậy, ngoại hình giống hệt Fujiki Naohito, như một khuôn đúc ra vậy, em nhìn mà giật nảy mình. Anh biết không?”
Tần Mạc thấp giọng nói: “Không biết.” Lại nói: “Em mặc nhiều quần áo vào, mấy ngày nữa nếu rảnh anh sẽ đến đó một chuyến.”
(1) Fujiki Naohito: Ca sĩ diễn viên người Nhật (1972)
(2) Phùng Tiểu Cương: Đạo diễn điện ảnh Trung Quốc
Nếu vận mệnh cũng có dáng hình
♥♥♥
[Ở quãng thời gian niên thiếu chúng ta gặp được nhau, đó là quãng thời gian tự do nhất, ngây thơ nhất. Chúng ta cứ tưởng không thích cuộc sống yên bình lặng lẽ, thì ra chỉ là sai lầm. Sự thật, chúng ta mong muốn thế.'>
♥♥♥
Buổi đêm hôm đó, bệnh viện thị trấn Lỗ Hoa vốn nhàn rỗi bỗng gà bay trứng vỡ. Tôi đứng ở cửa phòng bệnh nhân nội trú, nhìn từng nhóm bác sĩ ra ra vào vào, nghe được có người hỏi: “Cậu thanh niên mới được chuyển vào đây, ngay cả viện trưởng cũng bị làm kinh động, tôi đang chuẩn bị ngủ cũng bị gọi giật tới.” Có người đáp: “Điện thoại trực tiếp từ cấp trên x