
Tác giả: Cửu Dạ Hồi
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 1341928
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1928 lượt.
ng khác nữa hả? .
Hôm đó, Phương Hồi đã chủ động sang tìm tôi, trên khuôn mặt lãnh đạm của cô xuất hiện vẻ luống cuống hiếm thấy, cô gõ cửa phòng tôi, nói với giọng gấp gáp: “Trương Nam, anh… sang phòng em một lát được không?”.
Tôi vội vàng theo cô sang phòng họ, vừa vào phòng tôi liền sững người, một mùi hôi bốc ra tận phía ngoài cửa, cả sàn nhà đã ngập nước cống bẩn.
Cô đứng bên cạnh tôi, mặt đỏ bừng, nói: “Em về nhà đã thấy như thế, hình như đường ống nhà vệ sinh vỡ thì phải, Aiba lại không có nhà, thế nên… anh bảo phải làm gì bây giờ?”.
Tôi kéo ngay cô ra, bước ra ngoài hai bước nói: “Em đừng ở đây nữa! Sang phòng anh mà đợi!”.
Phương Hồi liền giằng khỏi tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt hồ nghi.
“Ơ, anh xin lỗi”. Tôi vội vàng để tay ra sau lưng, nói: “Để anh xem, em đừng quan tâm nữa. Mau sang đi! Không ở lại đây được đâu!”.
“Cảm ơn anh”.
Tôi tưởng rằng Phương Hồi sẽ thấy cảm động gì đó, không ngờ cô lại quay về với vẻ lãnh đạm như bình thường, quay đầu đi ra. Tôi đoán chắc là do vừa nãy tôi túm tay khiến cô thấy ngại ngùng.
Sau khi liên hệ với công ti môi giới thuê nhà, tôi đã tiến hành sửa chữa tạm thời. Không thể để Phương Hồi thu dọn những sản phẩm made in Australia X X đó! Dĩ nhiên rồi, tôi đoán chắc cô cũng không biết thu dọn, nếu như có cách thì chắc chắn cô đã không sang tìm tôi.
Tôi tranh thủ quan sát phòng Phương Hồi một lúc, muốn xem có dấu vết gì liên quan đến quá khứ của cô hay không, nhưng được một lúc thì tôi đầu hàng. Một là vì tôi thực sự không phát hiện ra điều gì đặc biệt, hai là thứ mùi kinh khủng bốc trong phòng thực sự không thích hợp để tôi tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng thì cũng đã nắm được sơ qua tình hình, tôi liền bước ngay ra ngoài, gần ra đến cửa thì bị trượt chân, kéo theo cả lọ hoa nhỏ bên cạnh, một viên đá liền lăn đến chân tôi.
Tôi nhặt lên xem, đó là hòn đá có thể tìm thấy trên mọi sạp hàng ven đường tại Bắc Kinh những năm về trước, viết lên những cái tên nghiêng ngả bằng thứ bột vàng bột bạc, ví dụ “Bối Bối”, “Soái Soái” gì đó, tôi cũng từng có một viên, không biết bây giờ ném đi đâu rồi.
“Đưa cho em”. Chắc là Phương Hồi nghe thấy tiếng động nên đã bước vào.
“Hả?”.
Ánh mắt cô rất nghiêm khắc, một cảm giác ức chế mạnh mẽ bao trùm lấy tôi, tôi liền sững lại.
Phương Hồi chẳng nói chẳng rằng, không thèm nhìn tôi mà cướp ngay lấy viên đá đó, tựa như sợ kẻ khác xâm phạm bảo bối gì đó.
Tôi còn chưa kịp rửa tay, viên đá cũng nhuốm bẩn, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy rất rõ bàn tay trắng trẻo của cô bị dính bẩn từ viên đá, nhưng dường như cô không hề để tâm, chỉ nắm chặt tay, đứng thẫn thờ bên cạnh tôi, ánh mắt vô định.
“Cái này… bẩn…”. Tôi không biết phải làm thế nào, đành phải nói một câu như vậy.
Cô run rẩy, dường như đã trở về với thực tại, đứng phắt dậy bước thẳng ra cửa sổ, mở cửa sổ ném thẳng viên đá ra ngoài, viên đá quét thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Tôi tròn mắt nhìn theo bóng cô, cuối cùng đã phát hiện ra rằng mình đã tìm được đầu mối cần tìm.
Trên viên đá đó có một cái tên: Trần Tầm.
Sau đó, Phương Hồi không thèm nói chuyện với tôi nữa.
Nhưng tôi có ấn tượng rất sâu sắc về chuyện đó. Một người như cô, dù có đặt một con ốc biển Australia sạch sẽ trước mặt, cũng chưa chắc đã thu hút được ánh mắt của cô. Nhưng cô lại bất chấp tất cả để giật lấy một viên đá bẩn, hơn nữa sau khi giật lấy lại ném đi, thật không thể lí giải. Chỉ riêng món đồ cũ rích ghi tên Trần Tầm đó cũng đã đủ để chứng minh cho sự không ổn định trong suy nghĩ của cô, có thể Trần Tầm là một người có vai trò rất quan trọng đối với cô.
Câu chuyện bí ẩn của Phương Hồi vốn đã giúp tôi vơi bớt được phần nào nỗi buồn thất tình, nhưng thời gian trôi qua, tôi cũng không còn hào hứng với cuộc sống của người ta nữa. Chớp mắt đã đến sinh nhật của tôi, trước đó Hoan Hoan còn hào hứng nói rằng sẽ tặng cho tôi một chiếc đồng hồ được bán ra với số lượng hạn chế, đến khách sạn để ngủ một đêm lãng mạn, thế mà giờ chỉ còn lại mình tôi, cảm giác hụt hẫng hơn nhiều so với những gì tôi đã tưởng tượng.
Lúc về nhà, tôi đi qua một tiệm bánh, tủ kính rất đẹp, trên giá bày rất nhiều bánh ngọt với đủ mọi kiểu cách khác nhau. Tôi đứng trước cửa tiệm bánh nhìn một lát, có một chiếc cheny cheese cake, nhìn rất ngon, là vị mà Hoan Hoan thích nhất. Nhưng hồi đó chúng tôi đều tiếc tiền, không dám mua, cô ấy nói đến khi tôi tổ chức sinh nhật, chắc chắn sẽ mua về ăn thử.
Ông thợ bánh dáng dấp mập mập bên trong nhìn tôi cười, tôi liền nghiến răng đi thẳng vào, chỉ vào chiếc bánh đó nói, tôi mua cái này.
Nói chuyện vài câu với ông thợ bánh, biết hôm nay là sinh nhật tôi, ông ta còn hào phóng tặng cho tôi nến và bán cho tôi một chai rượu sparkling[3'> với giá ưu đãi. Tuy nhiên, một mình xách chiếc bánh ngọt được bọc rất đẹp với giá không hề rẻ đi ra, tôi lại phát hiện ra mình càng tội nghiệp hơn. Ai đó đã từng nói rằng, đối mặt với nỗi cô đơn, ấm cúng chỉ là một sự che giấu thê lương mà thôi.
[3'> Là một loại rượu vang được lên men từ quả nho hoặc nước q