
Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh
Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341568
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1568 lượt.
hư cũ, chỉ khác là từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng.
“Anh, em là của anh rồi, đúng không?”
Thượng Phẩm câu lên khóe miệng, dùng sức ôm chặt cô, “Em vẫn luôn là của anh, ngủ đi!”
Tiểu Hồ Đồ nghe lời nhắm mắt lại, nhưng vẫn thấp giọng hỏi một câu, “Vậy anh là của em sao?”
Thượng Phẩm hôn lên mí mắt của cô, “Anh là của em, vĩnh viễn đều là của em.” Lấy được đáp án của anh, cuối cùng cô cũng ngọt ngào chìm vào trong giấc ngủ.
Tình yêu không phải là chiếm hữu, nhưng lại muốn có nhau, muốn ở bên nhau mãi, như vậy yêu mới có thể trở thành vĩnh hằng.
Chớp mắt một cái, Kình Cẩm và Kình Trình đã ba tuổi rồi, bộ dáng của hai đứa bé giống nhau như đúc, nếu không phải là đứa lớn cao hơn đứa nhỏ một chút, thì người trong nhà cũng không phân biệt được ai là Thiệu Kình Cẩm, ai là Thiệu Kình Trình.
Sinh nhật ba tuổi của hai đứa trẻ, người nhà họ Thiệu và người nhà họ Thượng đều muốn tổ chức một bữa tiệc thật lớn, hai nhà quyết định bao trọn từ tầng chót xuống tầng trệt của tòa nhà Kim Đỉnh. Rất nhiều người đến chúc mừng, nhưng phần lớn là những người làm kinh doanh, hoặc là những người đó tới vì hai vị đức cao vọng trọng của hai nhà.
Hai đứa trẻ rất nể tình, gặp ai cũng cười hi hi ha ha, y y nha nha chào người ta một tiếng.
Thiệu Phi Phàm cùng Thượng Tâm thấy hai đứa con của mình bị người vây kín, nhưng hai người không thích cảnh huyên náo này, cho nên cả hai người rất ăn ý, đều chuồn ra bên ngoài. Sau khi trốn ra ngoài, hai người đi xem phim, ăn tối dưới ánh nến lãng mạn, ăn xong rồi mới gọi điện thoại về nhà thì biết được hai đứa con đã đi ngủ rồi, liền yên tâm trở về căn nhà nhỏ.
Từ lúc có con, đã rất lâu rồi hai vợ chồng không dám càn rỡ.
Thiệu Phi Phàm thấy cô đã dao động, lập tức đặt xx vào, “Chồng em nhất định có thể nhịn được, em yên tâm.” Vừa nói vừa công thành đoạt đất.
Thiệu Phi Phàm giống như đóng cọc, hung hăng đem thân mình thẳng tiến vào trong cơ thể cô, điên cuồng muốn cô. Mấy đứa con không ở nhà làm cho anh chiến đấu càng hăng, đến cuối cùng, anh bị cô hút, thiếu chút nữa thì trực tiếp phun vào trong. Cũng may đến cuối cùng vẫn rút ra kịp thời, một dòng nhiệt lưu trực tiếp phun ở bắp đùi của Thượng Tâm.
Hai người không để ý một thân mồ hôi nóng bỏng, cứ dán lấy nhau, ai cũng không muốn buông đối phương ra. Nghỉ ngơi thật lâu, Thượng Tâm lấy tay đâm đâm Thiệu Phi Phàm, “Chồng, dấp dính không thoải mái.”
“Anh ôm em đi tắm!”
“Không muốn, em lười không muốn động đậy.” Cô mềm mại kêu lên.
Thiệu Phi Phàm cười cười, lật người xuống giường, cầm khăn lông ướt đến lau người giúp cô. Khi lau xuống phía dưới, phát hiện hai mảnh đỏ sậm kia khép mở liên tục, bên trong còn mơ hồ tiết ra chút dịch trắng, anh nhanh chóng lau đi, tuyệt đối không thể để cho cô vợ nhỏ biết, lúc anh rút ra đã phun một nửa ở bên trong rồi.
Sau khi phục vụ cô vợ nhỏ xong, anh tắm đơn giản một chút liền trở về giường, ôm cô nằm giữa giường, “Vợ, hay là chúng ta để con ở nhà ông bà đi, thứ sáu đón về nhà, chủ nhật lại đem chúng nó qua bên đó. Mỗi nhà một tuần, chúng ta nhẹ nhàng, hai lão gia tử cũng vui vẻ."
Thượng Tâm lập tức đồng ý đề nghị này, tuy rằng hai đứa con cũng đã ba tuổi rồi, nhưng cô vẫn có chút không thể thích ứng với việc mình trở thành mẹ, có lúc, cô đang ăn đồ ăn vặt thì bị hai đứa con nhìn chằm chằm, ý muốn nói là “Đây là loại mẹ gì chứ, sao lại đi tranh giành đồ ăn với trẻ con.” Mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy vô cùng quẫn bách, liên tiếp than thở với Thiệu Phi Phàm.
Hiện giờ đứa trẻ cũng lớn rồi, cũng không bám dính lấy cô như trước nữa, đã đến lúc buông tay ném cho trưởng bối rồi, hai vợ chồng bọn họ cũng an nhàn vui vẻ.
Thiệu Phi Phàm nói chuyện này với trưởng bối hai nhà, kết quả dĩ nhiên là cả ba bên đều hài lòng, nghe nói, hai lão gia tử còn tranh chấp với nhau một phen để chọn xem hai đứa trẻ sẽ về nhà ai trước.
Đưa con đi rồi, Thiệu Phi Phàm và Thượng Tâm giống như trở về thời điểm tân hôn, mỗi buổi tối đều triền miên. Đại khái là đem sự việc trễ nãi mấy năm nay đòi lại hết.
…
Thượng Tâm làm một chức vụ nhàn tản ở trong đơn vị, có đi làm hay không cũng không có ai quản, cô cũng vui vẻ với công việc thanh nhàn này, thường bỏ việc chuồn êm về nhà. Ngày hôm đó, mẹ của cô gọi điện thoại đến báo Kình Cẩm bị sốt, còn chưa tới buổi chiều thì Kình Trình cũng bắt đầu phát sốt. Về điểm này thì sinh đôi cũng không phải là chuyện tốt, một người mắc bệnh, thì một người khác giống như có cảm ứng, cũng mắc bệnh theo. Thượng Tâm từ đơn vị chạy thẳng tới bệnh viện nhi, hai tiểu tử đã được truyền nước rồi, bảo mẫu ôm Kình Trình đã ngủ thiếp đi, còn Hạ Hâm Hữu thì cùng Kình Cẩm chơi Transformers.
“Mẹ, hai đứa trẻ đã hạ sốt chưa?” Thượng Tâm đi tới, ôm lấy Kình Cẩm hôn một cái, “Con ngoan, sao lại ngã bệnh thế này? Có nhớ mẹ hay không?”
Kình Cẩm hôn lại Thượng Tâm một cái, không lên tiếng, quay đầu tiếp tục chơi.
“Hạ sốt rồi, nhưng ami đan bị nhiễm trùng, phải truyền nước.”
“Vậy thì tốt, lát