Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh

Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341553

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1553 lượt.

, nhưng cũng đủ để cháu cả đời không cần lo lắng…”
“Oa…..”
Không biết Thượng Trạm Bắc nói điều gì không đúng làm mà khiến Thượng Tâm càng khóc lớn, vô vàng tiếng khóc nghẹn ngào
Khóc không ngừng, lần khóc này không giống những lần khóc trước, nó khiến cho cả nhà không ngừng lo lắng
“ Tâm Tâm……… Tâm Tâm………..”
“Tâm Tâm, cháu đừng doạ bà nội, Tâm Tâm…..”
Mặt mày Thượng Phẩm trắng bệch, vội vàng bảo người hầu trong nhà gọi diện thoại cho bác sĩ, bác sĩ liền chạy tới, kiểm tra một lượt, nói là cũng không có gì đáng lo ngại. Lúc này, ông Thượng và bà Thượng mới yên tâm.
Thượng Tâm uống thuốc an thần xong đã ngủ yên.
Người một nhà ở dưới lầu mặt mày rầu dĩ. Đại học khiến cho người ta nhức đầu, tính tình Thượng Tâm vô cùng bướng bỉnh, có lúc cố chấp giống như con bò nhỏ, cô muốn làm gì thì ai cũng không thay đổi được. Lúc này cô muốn tự mình thi vào Đại học lớn nhất thành phố G, người trong nhà không ai được giúp. Nhưng thật ra, với năng lực của cô có thi mười tám lần cũng chưa chắc đã đậu. Mỗi năm đều như thế, làm cho hai lão già 70 tuổi cũng không chịu được cái loại giày vò này.
“Mặc kệ, trước tiên phải nói với Hiệu trưởng đại học G, để Tâm Tâm đến đó học” Hạ Hâm Hữu mở miệng“chuyện này để Thượng Phẩm đi làm”.
“Mẹ, nếu Tâm Tâm không đồng ý thì làm thế nào?”
“không đồng ý cũng phải đi, đợi cảm xúc nó ổn định chúng ta sẽ nói cho nó biết”
“Vậy cũng tốt”
Hạ Hâm Hữu lên tiếng mọi người không ai phản đối, cũng liền lên lầu nghỉ ngơi. Vào đêm, tất cả mọi người đã ngủ yên, thuốc đã hết tác dụng Thượng Tâm liền tỉnh. Cô mặc quần áo, mang ba lô nhỏ lên, viết một lá thư đặt lên bàn học, sau đó lặng lẽ rời đi……….
Sáng sớm ngày thứ hai, cả nhà họ Thượng bị đánh thức trong tiếng hét chói tai của người giúp việc , trong biệt thự chỉ nghe “Tiểu thư rời nhà đi ra ngoài” sau đó liền ồn ào.
Trí nhớ là một việc rất kì diệu, có vài người cả đời gặp vô số lần nhưng chỉ thoáng qua nên rất nhanh quên mất, nhưng có vài người dù chỉ gặp một lần thoáng qua nhưng cả khuôn mặt và vóc dáng đều in sâu trong tâm trí
Người Trung Quốc có câu tục ngữ người trước là “vô duyên”,thì người sau có thể là “ duyên phận”
Thiệu Phi Phàm không biết đó có phải là “duyên phận” của mình hay không nhưng tại đây vào giờ phút này chỉ một cái chớp mắt anh đã nhận ra Thượng Tâm, anh cười, khoé miệng khẽ giơ lên, cười rất quỷ dị.
Quán bar còn chưa tới giờ buôn bán, anh là tới tuần tra trước,vừa đẩy cửa sau ra, đi về phía một đoàn người đang xô đẩy, đi tới bên cạnh một cô gái, bĩu môi nói, "hàng mới?"
"Anh Phàm hàng này đều là tự chui đầu vào lưới , phần lớn đều là mười bảy mười tám tuổi, còn mới mẻ lắm" Hắn ta nói xong hai tay xoa xoa vào nhau, trong mắt hiện lên ánh mắt tham lam.
Thiệu Phi Phàm hừ lạnh một tiếng, giơ tay liền cho hắn ta một cái tát, "Ngươi đừng để bệnh cũ tái phát, Cậu không biết nội quy củ anh Cửu sao, không có lời của anh dù là hàng mới cũng không thể động."
Hắn ôm đầu rồi sau đó lại gật đầu, "Em biết, anh Phàm, em không dám! Em có thèm muốn cũng chỉ dám nhìn mà thôi, nhưng mà hàng này dù anh có đưa bên miệng em cũng không dám ăn ạ!"
"Tốt nhất là như vậy!" Thiệu Phi Phàm lại nhìn thoáng qua căn phòng tối, nhấc chân đi lên lầu hai của quán bar để kiểm tra.
Ở bên ngoài, LOVE là một quán bar bình thường, nhưng ra thật nơi này là quán bar lớn nhất thành phố G, kinh doanh chính là mua bán phụ nữ, có rất nhiều loại để mọi người lựa chọn, nữ phong trần, nữ bồi rượu, sinh viên, tiểu minh tinh thậm chí là cô gái còn trinh, họ muốn loại gì cũng có, chỉ cần có nhiều tiền, dạng phụ nữ nào đều có.
Hai ba năm gần đây có một trận"Ấu răng phong", một số người có tiền chỉ vì muốn ngủ cùng một số cô gái trẻ tuổi liền không tiếc hi sinh một số lớn tiền mặt, anh Cửu cũng sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.
Không có phụ nữ, thì phải đi lừa gạt, lừa gạt không được thì có thể bắt cóc về. Về phần đám hàng mới kia nếu không phải "tự chui đầu vào lưới",thì chính là "Thông báo tuyển dụng" người mới của quán bar, đối với những cô gái mười bảy mười tám tuổi , không cần rất thông minh mánh khoé lừa người, mà chỉ cần nói có thể cho các nàng làm ngôi sao, kiếm được nhiều tiền, tự nhiên sẽ có người tự mình nhảy vào.
Chỉ là, tại sao Thượng Tâm lại ở chỗ này?
Thiệu Phi Phàm sai tên thuộc hạ đi ra cửa, dùng di động lén chụp được ảnh sổ sách, sau đó đến cửa sổ phòng làm việc lầu hai nhìn xuống, cửa sổ đối diện che khuất các cửa sổ khác, không nhìn kỹ sẽ cho rằng đây chẳng qua chỉ là thủy tinh một mặt, nhưng không biết rằng phía sau mặt thủy tinh có thể làm "Nhà giam" hai mươi người.
Thượng Tâm, Thượng Tâm. . . . . . Dưới đáy lòng yên lặng nhớ tới cảnh đó, ánh mắt Thiệu Phi Phàm càng phát ra không khí âm u,cuộc sống bốn năm nằm vùng làm cho anh chết đi cảm xúc với rất nhiều chuyện, anh từng tận mắt chứng kiến anh Cửu cường bạovới một cô bé mà không ra tay cứu cô bé đó, chứ đừng nói là nhìn cô gái vô tội này bị đẩy vào hố lửa. Anh muốn nhịn, chịu đựng tất cả để thu thập chứng cứ phạm tội, để có thể