
Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh
Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341617
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1617 lượt.
g ghét anh ta, chuyện xấu lại thành chuyện tốt, cũng coi là duyên phận."
"Ngươi đồng ý?"
"Không có gì là không đồng ý." thái độ Thượng Trạm Bắc khác thường không có nóng nảy giống như muốn đi đánh người ta, lại nhìn Thượng lão gia cùng Hạ Hâm Hữu đều có chút không tiếp thu nổi.
Thượng Trạm Bắc cũng là có tính toán của mình, ra khỏi thư phòng, Hạ Hâm Hữu bắt lấy tay chồng mình liền hỏi "Ông không phải thích hợp, thẳng thắn được khoan hồng."
"Bà xã, em còn chưa hiểu rõ tiểu cô nương. Con gái chúng ta là ai vậy, công chúa của nhà họ Thượng. Khi còn bé nó bị con trai Lý đoàn trưởng sát vách đẩy một cái, liền về nhà khóc bắt bà nội phải đi tố cáo nhà Lý đoàn trưởng, nó không nhìn thấy con trai Lý đoàn trưởng bị đánh liền đứng ở đó khóc suốt sao. Nếu Tâm Tâm bị thiệt thòi lớn như vậy, nó có thể không nói cho chúng ta sao?"
"Ngộ nhỡ?" Hạ Hâm Hữu vẫn có chút lo lắng, chuyện như vậy, Tâm Tâm là cô gái, cũng có thể là không mở miệng được.
Thượng trạm Bắc ôm vợ mình"Cái này ngộ nhỡ khả năng xảy ra là quá thấp, Hạ Hạ, ban đầu chúng ta ngủ cùng nhau, tại sao em không nói? Em cho là Tâm Tâm có thể có cái đó ‘ ngộ nhỡ ’ sao?"
Cái đó"Ngộ nhỡ" chính là Thượng Tâm vui mừng vì đó là Thiệu Phi Phàm. Thượng Trạm Bắc cười, thật có cái này"Ngộ nhỡ" sao, tuyệt đối là không !
Hạ Hâm hữu nhìn dáng vẻ tự tin của chồng, tuy nói chân mày đã giãn ra, nhưng trong lòng vẫn lo lắng như cũ, cái này"Ngộ nhỡ" nếu thật có "Ngộ nhỡ", thì thật sự là hỏng bét.
"Thần tiểu thư tới chơi."
“Ừm, Tâm Tâm tỉnh chưa?"
Thượng Trạm Bắc nghe thấy âm thanh liền buông vợ mình ra, xuống lầu dưới, chỉ thấy Thần Tri Mặc gần đây không thấy đang tiến vào nhà họ Thượng.
"Tri Mặc, sao lại rãnh rỗi tới đây?" Hạ Hâm Hữu rất thích người con gái nuôi này, khi còn bé thì bướng bỉnh không có giới hạn, khi lớn lên thì hiểu chuyện hơn so với tất cả đứa bé khác. Tuy Thượng Phẩm có nhân phẩm cùng học vấn rất ưu tú, nhưng lại một lòng một dạ muốn chăm sóc Tiểu Hồ Đồ. Thần Tri Mặc lại khác, cô thừa kế nghề nghiệp của gia đình, học luật, hiện giờ chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là cô gật đầu một cái mới ổn. Rất được Thần lão gia coi trọng.
Thần Tri Mặc thân thiết gọi, xong lại nhìn Thượng Trạm Bắc không lên tiếng cười cười chạy lên lâu, một tay kéo Hạ Hâm Hữu, một tay kéo Thượng Trạm Bắc"Cha nuôi, người vẫn còn giận Thần sao, Tâm Tâm đã trở lại, ba con đã cấm túc hắn rồi, không cho hắn tới trường học." Thấy Thượng Trạm Bắc vẫn nghiêm mặt không nói lời nào, cô lắc lắc cánh tay Hạ Hâm Hữu "Mẹ nuôi, người mau nói giúp cho hắn đi a, lần này hắn đã được dạy dỗ, hôm qua con đi đưa cơm cho hắn, hắn lại nói muốn cầu hôn cùng Tâm Tâm."
"Thúi lắm, Tâm Tâm nhà ta sẽ không lấy hắn!" Thượng Trạm Bắc nhăn lông mày liền mắng.
Thần Tri Mặc liền nói"Chính là đúng như vậy, con cũng mắng hắn như vậy. Hơn nữa, Tri Thư mới 20, Tâm Tâm 19, dù muốn kết hôn cũng không đủ tuổi, thân là con trai của Đại Luật Sư, còn không hiểu rõ luật hôn nhân mà còn muốn cưới vợ đúng là vớ vẩn, con ném cho hắn một quyển luật hôn nhân, phạt hắn chép lại đấy."
Thượng Trạm Bắc nặng nề khẽ hừ, miệng lưỡi tiểu nha đầu muốn chơi cùng hắn, như vậy còn có chút non. Hắn căn bản không để ý lời cô nói, trực tiếp chuyển tới chuyện chính "Tri Mặc, phòng luật sư không có chuyện gì sao? Hôm nay ngươi không phải muốn lên tòa án sao?"
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thượng Trạm Bắc đích thực là cho Thần Tri Thư một cuộc Hồng Môn Yến. Chỉ là, tiết mục không có đi theo kế hoạch của hắn, trận Hồng Môn Yến này, không chỉ cho Thần Tri Thư, cũng không sai biệt lắm là cho Thượng Tâm cùng Thiệu Phi Phàm.
Thiệu Phi Trì mang Thiệu Phi Phàm tới vô cùng sớm, vào cửa, dĩ nhiên là hàn huyên một phen trước. Thiệu Phi Trì theo quy củ kính lễ thủ trưởng Thượng. Quân nhân ở đây là không dùng được, lại nói chiến tranh, sẽ xong hết.
Thượng Trạm Bắc cùng Hạ Hâm Hữu dĩ nhiên là sẽ không dám cắt đứt ông cụ nói chuyện quân đội. Chỉ là, có người không nhẫn nại được, đầu tiên là đá đá anh hai mình, thấy không hiệu quả gì, lại rất dùng sức ho khan một cái. Vẫn như cũ không có người để ý hắn, Thiệu Phi Phàm bất chấp đứng lên "Báo cáo thủ trưởng, tôi nóng lòng muốn thấy tiểu đồng chí Thượng Tâm, xin thủ trưởng phê chuẩn tạm ngừng nói chuyện."
"Ồ!" thủ trưởng Thượng cũng không giận, chỉ là ý vị sâu xa nói một tiếng "Được".
Thiệu Phi Trì đối với em trai thiếu kiên nhẫn, thở dài tức tới muốn nổ tung, chỉ là ở nhà họ Thượng phát tác lại không tốt, chỉ có thể liếc mắt trừng anh.
Thiệu Phi Phàm không quan tâm những chuyện đó, cũng không còn có tâm tư cùng Lão Quân phiệt chơi ngôn ngữ nghệ thuật hay là chiến đấu tâm lý. Anh đứng thẳng tắp, bắt đầu chọn chiến lược "Địch không động ta không động". Tuy nói anh không có tư thế hành quân bốn năm rồi, đứng bất động 1-2 tiếng, anh cho là không có vấn đề. Dù sao thủ trưởng không mệt, anh cũng không phiền hà.
Vừa rồi Thượng Trạm Bắc chỉ là cẩn thận nhìn Thiệu Phi Phàm vài lần, lúc anh