Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nàng Dâu Trọng Sinh

Nàng Dâu Trọng Sinh

Tác giả: Nhạc Tiểu Nữu

Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341047

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1047 lượt.

Sự Thật
“Chị Chung , chị có biết chị đang làm gì không , Ninh Ninh là con của tôi, suốt ngày chị cứ cuốn lấy nó, bây giờ nó chẳng còn thân thiết với tôi nữa, chị…không phải là cố ý đó chứ?” Một người phụ nữ nói chuyện với giọng điệu khó chiu. Là mộtngười phụ nữ sắp năm mươi tuổi, Chung Linh bị một người đáng tuổi con mình chỉtrích như vậy thật sự rất xót xa, thế nhưng, tình huống này đã quen thuộc trongnhà này.
“Tiểu Huệ, thật xin lỗi, chị…chị chỉ là muốn giúp cô làm tốt việc nhà mà thôi.”
“Chị Chung, nếu không vì thấy chị chịu khó, tay nghề nấu ăn được, tôi đã khôngđể chị sống trong nhà này lâu như vậy, nhưng mà chị cũng đã ở trong nhà này bốn năm rồi, lúc đầu là chăm tôi ở cữ, chăm sóc em bé, sau này lại còn trông nom mẹ chồng bị liệt nửa người , nói thế nào thì công lao của chị là rất lớn.”
“Đừng nói thế, đó là việc của chị mà.” Chung Linh dù sao cũng là người có tuổi,rất hiểu chuyện, biết rõ được chủ của mình muốn nghe cái gì.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, trong ngày tuyết rơi như thế này, rất dễ gặp tai nạn, đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu Chung Linh.
Có đôi khi Chung Linh nghĩ rốt cuộc là sự bất hạnh và bi thảm của mình bắtđầu từ đâu. Đương nhiên cô cũng hiểu chính mình mới là mấu chốt vấn đề. Nếuchính mình có thể như người phương Tây phóng khoáng, hoàn toàn không để ý đếnánh mắt của thế nhân, không cho rằng hành động của mình là sai thì có lẽ sẽ sốngtốt hơn. Nhưng mà sự thật lại không phải như vậy, hai mươi mấy năm qua, ChungLinh luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, theo đuổi sự hoàn mỹ mà người người truy cầu,thân thể hoàn mỹ, tâm hồn thuần khiết, tình yêu nóng bỏng, hôn nhân ấm áp cùnggia đình hòa thuận. Nhưng do chính mình không hiểu được , nói đúng hơn là đã từngcó nhưng mà không biết trân trọng để rồi cuối cùng mất đi hết thảy.
Tỉnh lại Chung Linh thấy màn giường cưới của mình và Chu Bảo Cương hồitrước, màu đỏ , trên mặt có thêu hình uyên ương hí thủy , buộc gọn vào đầu giường.Đó là đồ dùng khi kết hôn tốt nhất lúc ấy nhưng mà khi đó Chung Linh đầy bụngoán khí nên nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Mới 18 tuổi, thành tích học tập lạitốt nhưng chỉ vì trong nhà nghèo quá, nếu không gả mình đi thì anh trai khôngcó tiền cưới vợ, chỉ vì thế mà gả con gái cho một người hơn cô những mười tuổi,Chu Bảo Cương. Chu gia cũng khá giả, vì nhìn trúng ngoại hình xinh đẹp củaChung Linh nên đã ra giá cao để hỏi Chung Linh về làm dâu, thậm chí là Chung BảoCương chỉ nhìn qua ảnh chụp mà định luôn hôn sự này. Chung Linh là một người cóchính kiến, hay nói đúng hơn là người tâm cao khí ngạo, cho nên khinh thườngChu Bảo Cương cùng với Chu gia hành động ác bá như vậy.
Hiện tại nghĩ đến lúc đó, Chu gia chắc chắn là nhìn ra sự không tìnhnguyện của con dâu cho nên đã tìm cách bù đắp, chỉ cần nhìn đồ cưới là biết . Hầuhết là do Chu gia chuẩn bị, chỉ có tấm chăn là do nhà mẹ đẻ chuẩn bị, chính mẹmình cùng với dì làm xong từ tuần trước, làm từ vải bông trắng. Ngoài ra trongphòng còn có trải giường màu đỏ cùng xanh lam. Hiện tại kết hôn đã không cầnchuẩn bị như vậy, cái gì cũng là mua sẵn
…..Ah, mà đây là có chuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ cô thật sự quay trở lại quákhứ?
Hôm nay là ngày ngay sau lễ thành hôn, xem lịch trên bàn thì biết, ngày13 tháng 12 năm 1983. Chung Linh nhớ rõ buổi tối hôm trước Chu Bảo Cương cùngcô trải qua tân hôn, khi đó cô chỉ có khóc với khóc. Sáng sớm hôm sau, anh nhậnđược điện thoại trong quân cho nên đã vội đi rồi, chỉ còn cô nằm ở trên giườngkhông dậy nổi, không có chuẩn bị hành lý cho anh, cũng không đưa tiễn. Nhớ đếnđây, Chung Linh cảm thấy mình phải suy nghĩ thật cẩn thận, hiện tại mình nên phảilàm gì? Nếu đã trọng sinh thì phải làm sao đây?
Bây giờ chị cảm thấy mình thật quá hưng phấn và hạnh phúc, ông trời đốivới cô quá tốt, chỉ cần còn sống đã là tốt lắm rồi thế mà cô là còn có cơ hộitrọng sinh, một lần nữa có thể cảm nhận tình cảm cô đã bỏ lỡ, ở bên cạnh ngườiđàn ông vĩ đại, thâm trầm mà tin cậy, người đàn ông cao lớn không biết bày tỏ cảmxúc của mình. Trước kia cô đã nói rồi, nếu có thể quay trở lại, cô nhất định sẽcoi anh như thần mà đối đãi. Còn nữa cô sẽ sống tốt, hưởng thụ cuộc sống này.Chung Linh vừa cười vừa khóc, thật là cảm tạ trời xanh!
Được rồi, cứ như vậy đi!
“ Con…con dậy rồi à?”, là mẹ chồng, Phùng Trân. Bà là một người phụ nữhào sảng, hồi đó đối với chị rất tốt, cho nên khi cô cùng kế toán Vương bỏ trốn,bà đã tức giận vô cùng. Hiện tại bà đã hơn năm mươi tuổi, bên cạnh là bố chồngChu Xuân Lai, trầm tĩnh ít nói nhưng rất cơ trí.
“ Vâng, con đã dậy.” Cũng không biết nói chuyện gì với hai bố mẹ chồng,nhìn thấy trước sân đầy bàn, bát đũa, còn có cả chậu lớn , tất cả đều là mượn củahàng xóm dùng cho hôn lễ, hiện tại đang rửa sạch để trả lại.
“ Động phòng hoa chúc thế nào?” .
Trời ạ! Là chị chồng, sao khôngcó phát hiện ra chị ta vậy nhỉ? Lời ấy của chị ta khiến cho Chung Linh xấu hổvô cùng. Tuy rằng nàng cũng là trải đời nhưng dù sao đối tượng cũng là Chu BảoCương. Cô không dám nói gì, chỉ chào một tiếng rồi xắn tay áo lên làm việ


XtGem Forum catalog